Phong Du đang nói thì ngưng giữa chừng vì bất giác thấy sợ dây chuyền kỉ vật mặt trăng đã vỡ. Anh nhớ lại lúc chiều thấy điệu bộ lắm la lắm lét của Lâm Hạ Miên bước ra khỏi phòng của thiếu gia.
“Thiếu gia, vì sợi dây chuyền sao? Thật ra…”
Phong Du muốn nói giúp thiếu phu nhân, nhưng va phải ánh mắt của Lâm Hạ Miên đang bước tới. Anh đành nuốt lời trở vào bụng. Dụng tâm anh yêu Lâm Hạ Miên, còn thiếu gia lại rất trọng di vật của cô bạn gái Lạc Vy, thế nào nói ra cũng tổn hại đến Lâm Hạ Miên.
Lâm Hạ Miên khoát tay Mặc Đình Ngôn cười nói:
“Đình Ngôn, anh đừng giận, chắc Yên Chi lỡ tay thôi.”
Mặc Đình Ngôn nghe hai từ lỡ tay, máu nóng dâng cao, mở cửa lau vào nắm chặt cổ tay Bạch Yên Chi đẩy mạnh vào tường, siết chặt những ngón tay búp măng, tiếng răng rắc vang lên.
“Bạch Yên Chi, bàn tay này của cô làm hỏng dây chuyền của Lạc Vy đúng không?”
Bạc Yên Chi cười khổ:
“Lạc Vy, anh lúc nào cũng Lạc Vy, sao anh không đi chết luôn đi!”
Bạch Yên Chi bức xúc chửi vào mặt người chồng trong lòng toàn hình bóng của Lạc Vy, còn vì một sợi dây chuyền vô tri mà trị tội cô. Tức nước thì vỡ bờ, cô đã nhiều lần cố lờ đi khi anh ta nhắc tới cô bạn thân Lạc Vy rồi.
Nhưng hôm nay cô nhận ra Lạc Vy không thật sự coi cô là bạn.
“Bạch Yên Chi…Cô dám chửi tôi!”
Mặc Đình Ngôn bóp chiếc cổ thon dài, dấu tay đỏ cả một vùng, khó thở khiến khoé mặt Bạch Yên Chi trào lệ. Hắn mặt kệ cô đau thật hay giả vờ, cơn giận đã làm mờ tâm trí hắn.
Phong Du nhảy vào can ra, còn Lâm Hạ Miên khoang tay tựa cửa hưởng thụ thành quả mình cất công bày ra. Phong Du quay qua bắt gặp biểu cảm ha hê đó của Lâm Hạ Miên, anh liền trừng mắt cảnh cáo.
Lâm Hạ Miên thấy trò hết vui lui khỏi phòng. Phong Du kéo Bạch Yên Chi ra sau lưng bảo vệ.
“Thiếu gia, cậu còn là đàn ông nửa không?”
“Không!”
Mặc Đình Ngôn vô thức trả lời một chữ, thật sự lần này Phong Du không thể nhịn được, kéo Bạch Yên Chi rời đi.
“Anh mang cô ta đi đâu?”
“Xuống lầu!”
Mặc Đình Ngôn hỏi một câu, Phong Du đối hai chữ.
Trong cảnh hai người đàn giành qua níu lại một cô gái. Không ông nào chịu thua ông nào.
“Mẹ kiếp, bỏ ra! Phong Du anh là trợ lý thôi. Đừng có nhiều chuyện!”
“Thế cậu đừng gây chuyện!”
Phong Du cãi tay đôi, xéo xắc thiếu gia mình. Thấy tình hình căng thẳng, Bạch Yên Chi chen lời.
“Hai người có thôi đi không?”
“Không!!!”
Cả hai người đàn ông nhìn Bạch Yên Chi, đồng thanh đáp.
Bạch Yên Chi ngây người, kẻ mười cân người nữa lạng, thế thì chịu rồi.
“Thiếu gia, cậu hết thuốc chữa rồi.”
“Anh không có cửa dạy tôi, cút ngay cho tôi!”
“Rầm”
Mặc Đình Ngôn đẩy Bạch Yên Chi vào phòng, khoá trái cửa, rồi nhẹ bước xuống lầu.
Đám người hầu hóng chuyện nãy giờ cũng vờ như không nghe cũng chả thấy, thân ai nấy lo.
Mặc Đình Ngôn dặn dò họ, không ai được phép thả thiếu phu nhân ra, ai trái lời hắn sẽ đuổi việc. Thân làm người hầu chủ sai đâu còn lâu mới dám cãi…
“Phong Du, mang đi phục hồi lại cho tôi!”
Mặc Đình Ngôn đặt mặt dây chuyền vỡ thành nhiều vụn nhỏ vào tay Phong Du.
“Thiếu gia, nát rồi bỏ đi, hà cớ chi cố chấp vá!”
“Anh yêu ai sâu đậm, có bỏ được không?”
“Tôi…”_ Phong Du chột dạ bởi anh yêu thầm Lâm Hạ Miên mãi không rút khỏi được.
Hai ngày trôi qua…
Chiều hôm đó Mặc Đình Ngôn sau khi giải quyết xong công việc về đến nhà, thả chân lên phòng, không còn nghe động tình gì trong phòng Bạch Yên Chi. Hắn bắt đầu hoang mang, mở cửa đẩy vào thấy mảnh vỡ thủy tinh nằm trong vũng nước đỏ.
“Cô…cô ta tự vẫn rồi sao?”
Hằn cuốn cuồng lên tìm xác.
“Anh làm gì vậy?”
Bạch Yên Chi kéo rèm bước ngoài ban công vào, thấy Mặc Đình Ngôn khom nhìn dưới sàn giường, rồi giở chăn xốc nệm, vẻ mặt ánh lên sự lo sợ mất thứ gì đó.
Mặc Đình Ngôn ngẩng lên thấy cái xác còn sống, không tiết chế được cảm xúc ôm chặt lấy. Bạch Yên Chi ngây ngốc khuôn mặt ửng lên ngượng ngùng.
Đây là lần đầu tiên người chồng hun tợn ôm vợ sao? Mình đang mơ à? Bạch Yên Chi suy ngẫm hồi lâu, rồi đẩy Mặc Đình Ngôn ra.
Hắn bình tĩnh, chỉnh lại cà vạt, vừa hỏi:
“Tôi tưởng cô tử vẫn.”
“Anh vẫn sống, tôi chết kiểu gì!”
Bạch Yên Chi vừa nói thu dọn mảnh vỡ thủy tinh, Mặc Đình Ngôn liếc trộm đôi bàn tai búp măng, giờ hắn mới để ý đôi tay của vợ hờ rất đẹp.
“Nước đỏ này là gì?”
“Lúc nãy sơ ý làm đổ ly nước ngọt thôi.”
“Ừ!” Mặc Đình Ngôn nói xong quay đi, bỗng khựng chân thấy có gì đó sai sai. Nhốt hai ngày mà Bạch Yên Chi không hề yếu ớt đi miếng nào.
“Tại sao? Cô còn khoẻ mạnh.”
Nguy rồi không thể để anh ta biết người hầu mang cơm cho mình được. Bạch Yên Chi đành giả bộ ngất xỉu.
Mặc Đình Ngôn chuyển khuôn mặt lạnh tanh sang khuôn mặt lo lắng. Bế cô qua phòng hắn, hét người hầu gọi bác sỹ.
Phong Du bị tiếng hét làm cho kinh động, bật dậy vận động gân cốt vài cái, rồi bay qua phòng thiếu gia xem có chuyện gì.
Anh bị sốc ngang khi thấy thiếu gia quan tâm sống chết của thiếu phu nhân, nhưng lạ hơn là thiếu phu nhân ăn uống đẩy đủ, sao lại nằm một đống thế kia.
Phốc chốc anh nhận được cái nháy mắt ra dấu của thiếu phu nhân, bèn nói.
“Thiếu gia, chắc thiếu phu nhân mệt xíu thôi, không cần gọi bác sỹ đâu.”
Lúc này Mặc Đình Ngôn cảm thấy đầu mình có vấn đề mẹ rồi. Tự dưng đi lo lắng cho người hại chết người yêu mình. Hắn chỉnh lại khuôn mặt lạnh lùng, rời khỏi phòng.
Đến đêm Mặc Đình Ngôn sang phòng Bạch Yên Chi nghỉ ngơi để bình tâm lại.
“Mình không thể động lòng với cô ta được, Lạc Vy mới mất mình đã ngủ với cô gái khác rồi, giờ mà động lòng với Bạch Yêu Chi há là mình là kẻ phản bội sao?”