☆ Chương 29: Nói chuyện bị gián đoạn
-------------------Editor: Mèo--------------
Tô Chính Lượng nghe thấy có người nói, nhất thời sửng sốt một chút, chỉ khi thấy rõ mặt đối phương, cậu mới phản ứng, "Trịnh tiên sinh."
Trịnh Dục Phong bước ra, "Tô tiên sinh trễ như vậy mà còn đến Lâm thị, không biết có việc khẩn cấp gì sao?"
Tô Chính Lượng lộ ra thần sắc lo lắng, "Chủ tịch của các anh còn ở trong không? Tôi tìm ngài ấy có chút việc."
Trịnh Dục Phong nhướng mày, tiếc nuối nói, "Thực xin lỗi, chủ tịch vừa đi không lâu."
Tô Chính Lượng thất vọng, "Vậy không biết Trịnh tiên sinh có nhìn thấy cô gái nào đến tìm ngài ấy không, bề ngoài cô ấy có vài phần giống tôi."
Trịnh Dục Phong nghĩ nghĩ, ba phải nói, "Ừm, đúng là có một cô gái đến tìm chủ tịch, sau đó liền rời đi cùng ngài ấy.
Nhưng tôi cũng không có nhìn kỹ, cũng không biết có phải người trong miệng Tô tiên sinh nhắc tới hay không."
Tô Chính Lượng nghe thấy Trịnh Dục Phong nói như vậy, vẫn như cũ không bỏ, "Kia Trịnh tiên sinh biết hai người họ đi đâu không?"
Trịnh Dục Phong mặt lộ vẻ khó khăn, "Tôi cũng không biết, Tô tiên sinh nếu cậu có việc quan trọng cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời."
Tô Chính Lượng lắc đầu, "Không cần đâu Trịnh tiên sinh, đây là chuyện riêng giữa tôi và ngài ấy, thứu cho tôi không thể nói."
"Vậy tôi đây cũng lực bất tòng tâm, " Trịnh Dục Phong phất tay, sau đó đề nghị, " Hay là thế này đi, chủ tịch có khả năng là về nhà, nếu cậu thật sự có chuyện quan trong cần tìm ngài ấy, thì có thể thử đến nhà ngài ấy tìm xem."
Tô Chính Lượng ánh mắt ảm đạm vài phần, thất vọng lẩm bẩm nói, "Nhưng tôi không biết địa chỉ nhà ngài ấy..."
"Không sao, tôi có thể nói cho cậu biết.
Nhưng Tô tiên sinh, cậu phải cam đoan với tôi, tuyệt đối không được nói địa chỉ này là tôi đưa cho cậu nói cho người khác.
Cho dù Chủ tịch hỏi cậu sao lại biết, cũng hy vọng cậu giữu bí mật giùm tôi."
Tô Chính Lượng không chút do dự đáp ứng, "Được."
* * * * * * * * * *
Tô Chính Lượng lái xe, chạy đêbs địa chỉ Trịnh Dục Phong đưa cho.
Ngoài cửa xe, mưa càng ngày càng lớn, chắn tầm nhìn.
Cậu mở cần gạt nước, nhìn chúng quy luật chớp lên, còn phát ra tiếng sàn sạt, có chút phiền muộn.
Cũng sắp đến nhà Lâm Tích Lạc, xe phía trước bỗng nhiên dừng lại, may mắn Tô Chính Lượng đúng lúc phanh lại, mới không gặp chuyện.
Lúc này, xe cứu hộ lái qua làn đường bên cạnh, còn có tiếng còi từ xe cứu thương cùng xe cảnh sát xa xa truyền đến.
Xem ra, phía trước xảy ra tai nạn.
Thời gian từng phút trôi qua, phía trước lại không có bất cứ động tĩnh gì.
Tô Chính Lượng muốn quay xe tìm đường khác đi, nhưng xe của cậu bị những xe khác bao vậy lại, không thể động đậy.
Tình huống trước mắt, có thể nói là tiến thoái lưỡng nan, Tô Chính Lượng rốt cục cảm nhận được cái gì gọi là ốc lậu thiên gặp mưa suốt đêm.
Nhìn làn nước mờ ảo ngoài cửa xe, nghe bản âm hưởng của mưa, Tô Chính Lượng quyết định gọi cho Tô Chính Thanh.
Đợi nửa ngày, đối phương không nhấc máy, cậu phiền muộn cất ddienje thoại đi.
Lại chờ một lúc, đoán phía trước còn rất lâu mới xong, nhìm mưa như trút nước bên ngoài, Tô Chính Lượng cắn chặt răng, mở cửa xe, đi ra.
Đường lúc trời mưa, lầy lội bất kham, Tô Chính Lượng một thâm một mình chạy trên đường.
Mặc cho mưa lạnh như băng quất vào quần áo, rơi xuống tóc, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, cậu cũng không quan tâm
Lúc cậu thở hổn hển đứng trước nhà Lâm Tích Lạc, mưa lại càng lớn hơn.
Tô Chính Lượng điều chỉnh hô hấp, lấy lại bình tĩnh, vươn tay ấn hạ chuông.
Người bên trong vừa mở cửa ra, nhìn thấy cả ngườ Tô Chính Lượng ướt đẫm, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vài tia kinh ngạc, thanh âm từ tính mang theo nghi vấn, "Sao em lại tới đây?"
Tô Chính Lượng không trả lời vấn đề của hắn, đi thẳng vào vấn đề hỏi, "Chị tôi đâu?"
Dưới ánh sáng của đèn hiên, đồng tử Lâm Tích Lạc nhìn chằm chằm người trước mặt.
Áo sơ mi ngắn tay màu trắng, bởi vì bị ướt mà dán chặt vào người, đem toàn bộ khung cảnh bên trong lộ đến nhất thanh nhị sở*, hô hấp Lâm Tích Lạc có chút kìm không được.
( * rõ ràng)
Tầm mắt cực nóng theo cổ áo sơ mi khẽ hở nhìn xuống dưới.
Đập vào mắt đầu tiên, chính là xương quai xanh tinh xảo ẩn hiện trong áo.
Theo xương quai xanh đi xuống,dưới lớp vải kia là làn da trắng nõn mềm mại, dưới ánh sáng màu cam càng làm nổi lên hai điểm nhỏ trước ngực.
Chỉ nhìn thôi đã thấy mãn nhãn thì không biết chạm vào sẽ còn tuyệt với như thế nào.
Mà hai điểm hồng nhạt trước ngực kia, theo hô hấp phập phồng của Tô Chính Lượng như ẩn như hiện, khiến người khác liên tưởng đến vô số thứ.
So với Tô Chính Lượng mạnh mẽ mà hắn gặp trước đó, đêm nay lại cảm thấy cậu rất khác.
Nhìn cậu như vậy, Lâm Tích Lạc thực muốn đem cậu đặt dưới thân hảo hảo yêu thương một phen..
Khuôn mặt ướt đẫm nước mưa có chút ửng đỏ, thật lâu sau Lâm Tích Lạc mới khàn khàn đáp, "Cô ấy vừa mới về."
Bị tầm mắt trần trụi của Lâm Tích Lạc nhìn chằm chằm, Tô Chính Lượng cảm thấy cả người không được thoải mái, hàng lông mày thanh tú cau lại, "Về rồi? Về bao giờ?"
Lâm Tích Lạc áp chế dục hỏa hỏi, " Em muốn tìm cô ấy thì đến nhà cô ấy mà tìm, chạy đến nhà tôi làm gì?"
Tô Chính Lượng bị Lâm Tích Lạc hắt cho một xô nước lạnh*, tâm tình phi thường không tốt nói, "Lúc đến nhà chị ấy thì chị ấy không có nhà, mẹ nói chị ấy đến công ty của anh, chờ tôi đến công ty thì hai người lại đi rồi."
( * hiểu nghĩa bóng)
Lâm Tích Lạc nheo hai mắt, "Tôi nhớ tôi đâu có đưa địa chỉ nhà cho em, còn có, không phải em có xe sao? Sao lại biến thành như vậy?"
Tô Chính Lượng đối với vấn đề Lâm Tích Lạc hỏi không quan tâm, "Nếu chị ấy về rồi, vậy tôi cũng về đây."
Lâm Tích Lạc lén lút câu khóe môi, "Nếu đã tới đây rồi thì vào trong ngồi một chút?" Ánh mắt hắn nhĩn cậu từ đầu tới chân, "Hơn nữa, em bị ướt như vậy rồi thì vào thay đồ rồi hẵng đi."
Tô Chính Lượng cũng không cảm kích, lãnh đạm cự tuyệt lời mời của Lâm Tích Lạc, "Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng không dám quấy rầy."
Lâm Tích Lạc thân thể nhanh nhẹn, kéo cậu lại, "Trời mưa to như vậy, em muốn đi đâu?"
Tô Chính Lượng đối với động tác bất thình lình này của Lâm Tích Lạc không hề phòng bị, chờ cậu phục hồi tinh thần muốn thoát khỏi Lâm Tích Lạc, cậu đã ở trong phòng khách nhà hắn.
Tô Chính Lượng hất tay Lâm Tích Lạc ra, lạnh lùng nói, "Lâm Tích Lạc, anh muốn làm gì?"
"Tôi chỉ muốn em thay một bộ quần áo khác, không có ý gì cả, " Lâm Tích Lạc nói xong, đi vào phòng ngủ.
Tô Chính Lượng đứng một mình trong phòng khách, đánh giá nhà của Lâm Tích Lạc.
Thiết kế sang trọng, bố trí giản đơn, nơi nơi cho thấy một loại nhà ở xa hoa.
Ở góc phòng khách, một chiếc đàn dương cầm màu đen nằm ở đó, toàn bộ được sơn đen lại tỏa ra ánh sáng.
Giống như nhớ lại cái gì, một tia ưu thương thoáng xuất hiện rồi biến mất không dấu vết trên mặt Tô Chính Lượng
Lâm Tích Lạc từ phòng ngủ đi ra, cầm bộ quần áo sạch sẽ đặt vào tay cậu, "Nhanh đi thay quần áo đi."
Tô Chính Lượng nhận quần áo, không nhịn được nghĩ lại lần đi biển, Lâm Tích Lạc không chỉ cứu cậu cùng chị, còn đưa cho cậu một bộ quần áo để thay.
Cậu hơi hơi giật giật môi, thanh âm cực nhẹ nói, "Lần trước cám ơn anh."
Lâm Tích Lạc nghe thấy Tô Chính Lượng nói như vậy, hắn chỉ gật gật đầu, "Em đến chỗ tôi có chuyện gì sao?"
Đây là lần đầu hai người gặp riêng nhau sau 6 năm, tuy rằng thái độ Tô Chính Lượng với Lâm Tích Lạc vẫn thản nhiên, nhưng địch ý cũng không còn nhiều như trước.
Nghĩ như vậy Lâm Tích Lạc âm thầm cao hứng, nhưng lời nói kế tiếp lại làm hắn vô cùng tức giận.
"Tôi nghe nói chị muốn cùng với anh kết hôn, nên mới đến tìm.
Bởi vì tôi muốn nói chuyện năm đó của chúng ta cho chị ấy biết, toàn bộ, khiến chị ấy biết anh là kẻ bội bạc, không cần quá tin lời anh, " Thanh âm Tô Chính Lượng nhẹ nhàng, nhẹ tựa lông hồng, nhưng đủ khiến trong lòng Lâm Tích Lạc dậy sóng.
Lửa giận trong lòng Lâm Tích Lạc nổi lên, hắn cao giọng, "Tô Chính Lượng, em dựa vào đâu nói tôi bội bạc? 6 năm trước rời khỏi em là bất đắc dĩ, thật lòng tôi cũng không muốn hai chúng ta phải tách ra!"
Tô Chính Lượng nhìn thẳng Lâm Tích Lạc, mặt tái nhợt nhưng dị thường bình tĩnh, " Vậy anh nói xem, năm đó vì sao anh lại bặt vô âm tín?"
"Lúc ấy tôi..."
"Leng keng!"
Tiếng chuông cửa vang lên..