Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Anh và anh hai vừa đi vào đã nhìn thấy cảnh tượng khó coi này.

Anh nói xong cũng lập tức tiến tới, một tay giữ lấy tôi một tay kéo mẹ đẩy mạnh ra ngoài.

Tôi hớt hãi nhìn tới, chỉ sợ mẹ bị anh đẩy ngã ra sàn.

Nhưng anh hai nhanh tay lẹ mắt đã kịp thời đỡ lấy mẹ tôi, mẹ tôi nhìn thấy người tới là anh hai thì cơn giận liền tan, chỉ có thể vừa vịn tay anh vừa thút thít trút xuống tâm can:

“Sao mẹ phải khổ sở như thế này, nếu không có con chắc chắn mẹ không sống nổi đâu.”

“Mẹ đừng lo, chuyện gì cũng có cách giải quyết.” Anh nhẹ nhàng nói rồi giúp mẹ vỗ lưng nhuận khí.

Nhìn thấy tâm trạng mẹ đã không còn hỗn loạn lòng tôi cũng nhẹ nhõm, nhìn thấy anh đặt tôi xuống giường, gương mặt cau có xoay ngược lại mới hốt hoảng vịn lấy tay anh, nhịn đau mà gấp gáp lắc đầu.

Em không sao đâu.

Gương mặt anh vẫn cau có nhưng giọng nó đã cố gắng áp chế cơn nóng giận, anh nói: “Hai người ra ngoài mà chuyện trò, đừng làm phiền đến em ấy tĩnh dưỡng.”

“Ngạn Du em ấy còn chưa khoẻ, mẹ bình tĩnh một chút rồi con chở mẹ về nhà.” Anh hai lo lắng nhìn sang tôi, bất đắc dĩ kéo mẹ tôi ra ngoài.

“A!”

Tôi vội vã ú ớ gọi theo, tay liên tiếp ra hiệu với anh.

Em không sao, anh để mẹ và anh hai ở lại đi, em cũng có chuyện muốn nói.

Dẫu cha mẹ chối bỏ tôi thế nào chăng nữa thì tôi vẫn là con của cha mẹ, nhờ cha mẹ mà tôi mới có được mạng sống hôm nay.

Mẹ tôi vốn dĩ không muốn rời đi, nhìn thấy anh trở nên hoà hoãn cũng chậm rãi kéo ghế ngồi xuống, anh hai đứng bên cạnh mẹ nhìn tôi hỏi.

Em không sao chứ? Vết khâu đã đỡ hơn chưa?

Tôi cười gượng nhìn anh hai, lắc đầu nói.

Em không sao, vết thương cũng sắp lành rồi.

Anh hai vừa định hỏi thêm thì đã bị mẹ tôi chen ngang.

“Không thấy sao mà hỏi, nó ăn trơn mặc trắng, cơm có người bưng nước có kẻ rót, còn tốt hơn cha con nhiều lắm.”

Tuy có anh bên cạnh mẹ tôi không dám làm xằng bậy nhưng ánh mắt nhìn tôi đầy gai nhọn, lời lẽ cũng châm chọc khiêu khích.

Tôi biết là mẹ đang đau lòng vì cha, chỉ có thể từ xem như cơn gió thổi từ tai này sang tai khác rồi bay hẳn ra ngoài.

Tôi nhìn mẹ với anh hai hồi lâu mới rụt rè vung tay hỏi.

Nếu không thể gặp mặt cha được, vậy chúng ta có thể nhờ luật sư xem lại tình tiết, xem có thể tìm cách giảm án cho cha được hay không?

“Điều này…” Anh hai nhìn sang anh, ngập ngừng hồi lâu mới nói tiếp: “Không phải là chưa nghĩ đến, nhưng vụ việc này rõ ràng liên quan đến cha, với chức vụ viện trưởng cha chắc chắn không thể thoát tội. Chuyện này vốn dĩ không phải trọng án, chỉ cần người nhà nạn nhân đứng ra bãi nại và chấp nhận đền bù giữa toà thì coi như êm xuôi, lần trước tuy họ hung dữ nhưng vẫn còn chấp nhận gặp mặt, lần này không những không gặp mặt, lúc tôi cố chấp tìm đến thì hàng xóm liền bảo họ đã chuyển đi. Tôi thật sự đã nghĩ có lẽ cha tôi đã đắc tội với ai đó rồi.”

Tôi nghe đến đây, miệng đắng như uống phải thuốc bắc, thật muốn tát mạnh lên mặt mình.

Mày nhìn xem, mẹ mày mắng không sai, rõ ràng chính tay mày đẩy cha mày vào chốn tù đày.

Nếu nói đến nhà họ Lương thủ đoạn âm hiểm, chi bằng nói trắng ra, nếu không có sức ép từ nhà họ Cao cũng không khiến ông ta chó cùng dứt dậu thế này.

Chuyện này nhỏ nhưng lớn, bởi vì người ra tay dàn xếp chỉ có thể là cha anh, nhưng để bảo vệ người thừa kế duy nhất của nhà họ Cao, chắc chắn ông ấy không sẵn lòng buông tha cho kẻ hăm he đến tính mạng và tương lai của anh.

Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.

Bởi vậy tôi mới không chắc chắn liệu anh có thể xen vào chuyện này hay không.

Càng nghĩ càng thấy tôi đúng là nghiệp chướng, là sao chổi hại người này đến người khác, tôi cũng giống như mẹ đều ao ước sao tôi không chết khi mới chào đời đi!

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận