[Bảng nhiệm vụ:
Nhiệm vụ chính tuyến: Xử lí tra nam Lâm Minh Hải
Tình trạng: hoàn thành
Thưởng: 200 điểm
Nhiệm vụ song tuyến: Công lược Cố Thừa Phong
Tình trạng: hoàn thành
Thưởng: 300 điểm + 1 viên Uẩn Nhan Đan]
[Bảng thông tin cá nhân:
Tên: Lạc Thiên Kỳ
Tuổi:???
Cấp hiện tại: Xuyên nhanh giả cấp 2
Điểm: 1250
Rương đồ: Tuyết Sương Kiếm, 1 lọ Mê Hồn Dược, 3 viên Hồi Linh Đan, 1 viên Uẩn Nhan Đan]
'Bùm'
Một tiếng nổ lớn phát ra, thành phố xinh đẹp phút chốc chìm vào biển lùa, ai ai cũng sợ hãi chạy toán loạn khắp nơi tìm nơi ẩn nấp, nhìn lên bầu trời xám xịt được che lấp bới những đôi cánh dơi khổng lồ, trong mắt họ ngập tràn sự tuyệt vọng, đây là ngày tận thế ư?
Trên tầng cao nhất của một tòa nhà, Lạc Thiên Kỳ ngồi vắt chân trên ghế, tay lắc nhẹ ly rượu vang đỏ sau đó đưa lên môi nhấp một ngụm, đôi mắt ánh lên nhìn toàn cảnh thành phố sụp đổ thông qua tấm kính trong suốt.
Thật nhàm chán...
Y đã phải nhìn cảnh tượng này hơn chục lần rồi, đám ác quỷ đó đúng thật biết làm màu, hễ đi đến đâu đều phá hoại đến đó.
Trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một bóng người, hắn cung kính quỳ một chân hướng về bóng lưng của y.
"Hoàng tử, đã đến lúc trở về rồi, đức vua đang đợi ngài."
Chiếc ghế dần dần xoay lại, Lạc Thiên Kỳ híp mắt nhìn chằm chằm người đang quỳ trước mặt mình, đôi mắt sắc sảo quét qua người hắn một lượt, cuối cùng là dừng lại trên gương mặt góc cạnh.
Mà người kia lúc này cũng đang nhìn lén lên, trước mắt hắn là vị hoàng tử kiêu ngạo của địa ngục, y chính là ác quỷ mạnh mẽ nhất, quyến rũ nhất, không ác quỷ nào có thể so được với vẻ đẹp hoàn mỹ đầy ma mị này của y.
"Vương Nhĩ Tân, ngươi có vẻ thích nhìn gương mặt này của ta nhỉ?"
Vương Nhĩ Tân giật mình không biết từ khi nào y đã từ trên ghế bước xuống đứng trước mặt hắn, nhưng bối rối đôi chút rồi cũng nhanh qua đi, Vương Nhĩ Tân để lộ nụ cười đầy nịnh nhọt.
"Hỡi Hoàng Tử cao quý, không chỉ riêng thần mà tất cả mọi ai nhìn thấy cũng phải đổ gục trước vẻ đẹp hoàn mỹ của người."
Lạc Thiên Kỳ liếc mắt tìm kiếm sự giả tạo trên gương mặt kia, nói ngọt như thế người thường nghe suốt lâu ngày cũng sẽ mềm lòng huống chi là tên thích được người khác ca ngợi như nguyên chủ chứ.
Chính vì thế mà nguyên chủ cũng dễ dàng sa vào cái bẫy tình yêu do Vương Nhĩ Tân đặt ra, từ một Hoàng Tử cao quý của địa ngục trở thành một thú cưng của hắn, mặc hắn sai bảo gì cũng nghe theo, ngay cả giúp hắn lật đổ ngôi vị của cha mình. Cuối cùng thì nhận lại được sự cười nhạo cùng lời căm ghét của các ác quỷ khác, nhưng nguyên chủ đều bỏ ngoài tai mà hướng về Vương Nhĩ Tân, chỉ cần hắn ở bên y thì mọi chuyện không là vấn đề gì cả.
Nhưng đã là ác quỷ thì luôn mang trong mình một tham vọng mãnh liệt, nếu tham vọng của nguyên chủ là tình yêu của Vương Nhĩ Tân thì tham vọng của hắn lại là thống trị toàn địa ngục, nhân gian và cả thiên đàng.
Vương Nhĩ Tân không ngại đem nguyên chủ làm quân cờ cùng bia đỡ đạn cho mình chỉ bằng vài lời dỗ ngon ngọt, nguyên chủ mu muội nhất quyết nghe theo dẫn binh lên thiên đàng, cuối cùng bị mũi giáo của đại thiên sứ đâm xuyên ngực rồi vĩnh viễn tan biến.
Lạc Thiên Kỳ cười lạnh khi nhớ lại kết cục của nguyên chủ, sau đó lại nhìn xuống Vương Nhĩ Tân quỳ trước mặt.
Y đưa chân đạp nhẹ lên vai hắn "Ngươi nói... cha ta gọi ta về à?"
Vương Nhĩ Tân ánh mắt say mê nhìn bàn chân trắng nõn mềm mại đang đặt trên vai mình, hắn nuốt nước bọt đánh liều đem tay mình lên vuốt ve bàn chân y.
"Đúng vậy, thưa hoàng tử."
Ngay khi Vương Nhĩ Tân chuẩn bị hôn lên bàn chân mình, Lạc Thiên Kỳ nhếch mép cười vung chân đã vào mặt hắn khiến hắn bay ra xa đập cả người vào tường.
'Rầm'
Từng mảng tường rời xuống theo cơ thể của Vương Nhĩ Tân, Lạc Thiên Kỳ cao ngạo nhìn hắn.
"Chân của bổn hoàng tử mà ngươi cũng dám đụng?"
Vương Nhĩ Tân vội vàng quỳ xuống cung kính thưa "Là thần đáng chết, mong hoàng tử thứ tội."
Lạc Thiên Kỳ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi ung dung bước ra ngoài.
"Nói với cha ta, bây giờ ta không muốn về, người đừng cố gắng kêu người đến đây khuyên nữa, đừng có mà ta ở đâu, thì nơi đó bị phá hủy... nếu chuyện này còn xảy ra ta không ngại lên trên đó trốn đâu."
Vương Nhĩ Tân biết trên đó chính là Thiên Đàng, Thiên Đàng cũng Địa Ngục trước giờ luôn đối đầu nhau, một các quỷ mà lên Thiên đàng thì khác nào chui đầu vào rọ cho người ta bắt chứ, hơn nữa y lại là Hoàng Tử duy nhất của Địa Ngục, bị bắt đi không biết sẽ loạn như thế nào.
Vương Nhĩ Tân vội chạy theo y lên sân thượng "Nhưng thưa Hoàng Tử...."
Lạc Thiên Kỳ dừng lại, quay đầu nhìn hắn với đôi mắt sắc lạnh "Vương Nhĩ Tân, ngươi nên nhớ, người là con chó của ta, chứ không phải của cha ta, ngươi biết hậu quả của việc chống đối ta là gì mà nhỉ."
Vương Nhĩ Tân lập tức cúi đầu "Thần không dám."
"Tốt, giờ thì rút quân đi, bọn thiên sứ sắp đến rồi."
Dứt lời y bước đến bên mép sân thượng nhảy xuống rồi bay vút lên với đôi cánh đen tuyền của mình, cánh y khác với những ác quỷ khác, nó không phải cánh dơi mà có lông vũ giống hệt cánh của thiên sứ. Y có đôi cánh đặc biệt này cũng do trong người y đang chảy hai dòng máu đối lập nhau, dòng máu đen tối của ác quỷ thừa hưởng từ cha và dòng máu tinh khiết của thiên sứ được thừa hưởng từ mẹ.
Mẹ y cùng cha y gặp nhau khi hai người giả dạng thành con người dạo chơi ở nhân gian, sau lần gặp gỡ định mệnh ấy, hai người dần dần yêu thương nhau mặc dù biết về thân phận đối lập của đối phương, rồi sau đó y được sinh ra như một kết tinh tình yêu của hai người. Nhưng cũng chính vào lúc đó chuyện mẹ y yêu ác quỷ cũng bị đại thiên sứ phát hiện, hắn ta đem người xuống bắt mẹ y về thiên đàng, lúc ấy cha y cũng chỉ là một hoàng tử không có quyền lực, không có đủ sức mạnh nên chỉ đành trơ mắt đau khổ ôm đứa con thoi thóp trong tay nhìn người mình yêu bị bắt đi.
Lạc Thiên Kỳ lúc đó tưởng chừng như không thể sống sót, cũng may thay đức vua trước đó xuất hiện đúng lúc cứu sống y với điều kiện cha y phải kế thừa ngôi vị, cha y mặc dù không muốn nhưng khi nhìn con của mình ông đành cắn răng đồng ý.
Y từ nhỏ đến lớn chỉ biết mẹ mình là một thiên sứ xinh đẹp, thuần khiết qua lời kể của cha, chứ một tấm ảnh để xem trông như thế nào cũng không có, bởi tất cả thứ đó đều đã bị đức vua trước kia đốt bỏ.
"Hệ thống, có phải nhiệm vụ song tuyến lần này là tìm người mẹ thiên sứ của nguyên chủ đúng không?"
1503 hiện ra bay bên cạnh Lạc Thiên Kỳ [Đúng vậy.]
"Vậy bà ấy còn sống chứ? Chứ nếu đã biến mất rồi thì ta biết đi đâu tìm đây."
1503 đưa tay che miệng ngáp [Cậu yên tâm đi, chúng tôi không đưa nhiệm vụ ác như thế, mẹ của cậu đang bị nhốt ở phòng sám hối trên đấy.]
"Phòng sám hối?"
[Là một căn phòng tối nhỏ hẹp, chỉ có một khe sáng, nơi các thiên thần đã phạm lỗi bước vào để suy ngẫm về tội lỗi của mình, đến khi tâm hồn thanh khiết mới được bước ra ngoài, nhưng mẹ cậu vì quá nặng tình với cha cậu nên là đến bây giờ bà ấy vẫn chưa được cho phép rời khỏi nơi đó."
Lạc Thiên Kỳ trầm mặc "Ta phải làm gì để cứu được bà ấy đây?"
1503 nhún vai [Đây là nhiệm vụ của cậu, cậu phải tự nghĩ đi thôi. À mà... sắp đụng rồi kìa.]
"Hở?"
'Binh'