Xung quanh như có muôn vàn ngôi sao bay lượn khiến Lạc Thiên Kỳ choáng váng cả đầu óc, cả cơ thể bất lực rơi xuống.
Lạc Thiên Kỳ đau đầu nhắm mắt lại, y thầm nghĩ, với độ cao như vậy cho dù là ác quỷ thì khi rơi xuống chắc hẳn không khá khẩm hơn là bao nhiêu. Nhưng một lúc lâu sau y vẫn chưa cảm nhận được sự đau đớn nên có.
Lạc Thiên Kỳ hơi nhíu mày, y chắc chắn mình đã rớt xuống rồi bởi lúc này y không cảm nhận được luồng gió cản trở, sau lưng cũng chạm đến nền đất, chỉ là cái nền đất này mềm hơn y nghĩ.
Hé mắt ra nhìn, đập vào mắt chính là gương mặt ngơ ngác của ai đó. Lạc Thiên Kỳ chớp mắt nhìn người nọ, người kia cũng chớp mắt nhìn lại sau đó lại nói một câu rất ngu ngốc.
"Cậu từ trên trời rơi xuống, vậy cậu cũng là thiên sứ à?"
Lạc Thiên Kỳ chấm hỏi đầy đầu, ủa gì vậy? Mặc nguyên cây đen thế này mà nói thiên sứ là sao trời. Nhưng y cũng nhanh chóng để ý đến từ 'cũng' trong câu nói của người kia. Khẽ đánh mắt qua, quả nhiên thấy một đôi cánh trắng tuyệt đẹp ở sau lưng người nọ.
Lạc Thiên Kỳ trầm mặc, rơi xuống cũng rơi vào tay thiên sứ, số y xui thật đấy.
Vội vàng nhảy xuống khỏi tay của ai đó, sau khi cảm thấy khoảng cách hiện tại đã an toàn, y mới bắt đầu nhìn thiên sứ kia từ trên xuống dưới đánh giá.
Cũng không khác mấy tên thiên sứ khác là bao, chỉ được cái mặt là đẹp hơn thôi, dáng cũng khá được đấy, nhưng mà... trông hắn có vẻ hơi ngốc nhỉ?
Người nọ thấy y cách xa mình như vậy, gương mặt liền lộ ra vẻ tủi thân, hắn ngồi xuống ủ rũ đầy đáng thương, đôi cánh theo tâm trạng của chủ nhân cũng dần khép lại.
"Quả nhiên là không có ai muốn chơi với tôi, ngay cả cậu cũng thế... hức..."
Lạc Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn cái người to xác đang ấm ức như đứa trẻ con ngồi ở kia. Tên này thật sự là thiên sứ à? Chắc không phải tên điên nào mới trốn trại ra ngoài làm loạn đấy chứ?
Người kia đưa đôi mắt đỏ hoe của mình lên nhìn y, sau đó dường như đã phát hiện được điều gì thú vị, hai mắt phút chốc sáng lên, hắn nhanh chóng đưa tay quệt mắt rồi lao đến chỗ y.
Tốc độ rất nhanh, Lạc Thiên Kỳ chưa kịp định hình thì tên này đã đứng trước mặt y từ bao giờ rồi.
"Cậu là thiên sứ gì thế? Sao cánh lại có màu đen thế này? Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy đấy."
Lạc Thiên Kỳ nhăn mặt đẩy hắn ra xa "Tôi không phải thiên sứ, đừng có đến gần tôi."
Người nọ khi nghe y chịu mở miệng nói chuyện với mình thì không khỏi vui mừng, hắn mặc kệ sự ngăn cản của y mà lao đến bắt lấy hai tay y đầy phấn khích nói.
"Không phải thiên sứ cũng không sao, cậu chịu nói chuyện với tôi, vậy cậu có thể chơi với tôi chứ? Tôi thật sự rất chán."
Nhìn gương mặt đầy mong chờ cùng đôi mắt long lanh kia Lạc Thiên Kỳ nhất thời không biết phải làm gì, theo phong cách của ác quỷ có phải bây giờ y nên đẩy hẳn ra rồi cho hắn một trận hay không?
"Cậu không nói gì tức là đồng ý rồi đó."
Nói xong liền kéo tay Lạc Thiên Kỳ đang ú ớ chạy đi. Chạy đến một đồng cỏ xanh mát thì hai người dừng lại, lúc này đôi cánh của hai người đã được thu lại, nhìn hai người bây giờ không khác gì những con người bình thường cả.
Người nọ nhìn y mỉm cười lên tiếng giới thiệu "Tôi tên là Ái Lạc Minh, là một thiên sứ nhỏ nhoi của Thiên Đàng. Cậu tên gì thế?"
Lạc Thiên Kỳ nhìn Ái Lạc Minh như nhìn kẻ ngốc, tên thiên sứ này nhất định là đầu có vấn đề, y đồng ý làm bạn của cậu ta khi nào mà giới thiệu như đúng rồi vậy.
Dù nghĩ như thế nhưng Lạc Thiên Kỳ vẫn nhàm chán mở miệng đáp "Lạc Thiên Kỳ."
Chỉ ngắn gọn có ba chữ nhưng cũng đủ làm người kia sung sướng, bây giờ hắn có bạn rồi a, bạn của hắn tên là Lạc Thiên Kỳ, cái tên nghe đáng yêu ghê. Ái Lạc Minh cứ mãi nghĩ về cái tên của y sau đó như ngộ ra được cái gì đó vui sướng reo lên.
"Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ, gọi như vậy rất dễ thương."
Lạc Thiên Kỳ lạnh mặt lườm Ái Lạc Minh "Cậu gọi tôi là gì? Ai cho phép gọi như vậy."
Ái Lạc Minh run cầm cập nhưng không dám lùi ra xa, hắn kiên trì đứng đấy dùng hai mắt ươn ướt nhì Lạc Thiên Kỳ.
"Hic... xin lỗi Tiểu Kỳ, nếu cậu không thích thì tớ sẽ không gọi thế nữa đâu, Tiểu Kỳ đừng giận tớ mà."
Lạc Thiên Kỳ bất lực đỡ trán, câu trước vừa xin lỗi câu sau liền gọi Tiểu Kỳ, tên này quả nhiên ngốc thật rồi, đám thiên sứ kia cũng thật bất cẩn, dám để một tên ngu ngốc như vậy đi một mình, không sợ bị người ta hại hay sao? Cũng may là gặp y hiền đấy, chứ như các ác quỷ khác, thấy một tên thiên sứ ngốc nghếch như vậy không đem ra đánh thật đúng là uổng.
Lạc Thiên Kỳ kéo Ái Lạc Minh ngồi xuống nền cỏ xanh chầm chậm hỏi "Này thiên sứ..."
"Là Ái Lạc Minh."
"...."
Lạc Thiên Kỳ thở dài "Rồi rồi Ái Lạc Minh, ngươi đi lạc đấy hả?"
Ái Lạc Minh chớp mắt nhìn y "Đâu có, tớ đâu có lạc, tớ đang đi tìm bạn mà, nhưng giờ tớ tìm được rồi này hihi."
Ái Lạc Minh vui sướng ôm chầm lấy y, Lạc Thiên Kỳ phút chốc cứng đờ rồi đẩy hắn ngã lăn quay ra, y quát lớn.
"Ai cho người ôm ta hả tên thiên sứ kia?"
Ái Lạc Minh ngơ ngác nhìn y một lúc rồi òa khóc lên "Huhu cậu là bạn tớ mà, sao tớ lại không được ôm chứ."
Lạc Thiên Kỳ cáu gắt "Ai bạn ngươi?"
Ái Lạc Minh khựng người, hắn đưa ánh mắt nhìn y rồi lại nấc lên từng tiếng.
"Quả nhiên là ai cũng không thèm làm bạn với tớ...hức... tớ đã làm gì sai cơ chứ... huhu..."
Khóe miệng Lạc Thiên Kỳ giật giật, y thật sự muốn đánh người rồi đấy, tên này nghĩ mình là con nít đấy à, hở ra là khóc, nhức đầu chết đi được.
Hệ thống bĩu môi [Cậu có khác gì người ta đâu.]
'Ngươi nói gì?'
Cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lời nói của Lạc Thiên Kỳ, 1503 vội vã chuyển chủ đề.
[Kí chủ của tôi ơi, không phải cậu cần tiếp cận hắn để lấy thêm thông tin về mẹ hay sao? Cậu mà lỡ làm người ta buồn, cái người ta bỏ đi thì cậu biết tìm ai để hỏi đây? Làm gì gặp được thiên sứ ngốc, dễ dụ cho cậu nhú vậy chứ.
Lạc Thiên Kỳ nghe hệ thống nói thế cũng cảm thấy có lý, y nhìn qua tên thiên sứ đang mít ướt ở đằng kia, thở dài một tiếng kìm nén cảm xúc muốn đánh người trong lòng chầm chậm bước lại gần hắn.
"Cậu mà khóc nữa thì tôi sẽ không làm bạn với cậu."
Ái Lạc Minh nhìn Lạc Thiên Kỳ chớp chớp mắt Vậy nếu tớ không khóc vậy cậu sẽ làm bạn tớ chứ?"
"Cái này..."
Lạc Thiên Kỳ hơi do dự, ác quỷ làm bạn với thiên sứ, nghĩ kiểu gì cũng thấy bất khả thi.
Hệ thống đứng một bên thấy kí chủ nhà mình quá rề rà lền liền lên tiếng thúc giục.
[Nhanh lên kí chủ à, đồng ý đi chứ, cậu cũng đâu tổn hại gì.]
"Hic... quả nhiên... cậu..."
Lạc Thiên Kỳ giật mình nhìn sang gương mặt đầm đìa nước mắt kia, cuối cùng y cũng bất lực gật đầu chấp nhận.
"Được rồi nếu cậu không khóc thì tôi sẽ làm bạn cậu."
"Tớ không khóc nữa."
Ái Lạc Minh vội đưa tay lau nước mắt, hành động trông hơi ngốc nghếch của hắn lọt vào mắt Lạc Thiên Kỳ khiến y có chút buồn cười, nhưng rất nhanh nụ cười ấy bị dập tắt bởi câu nói của hắn.
"Bây giờ cậu là bạn tớ, vậy bạn bè có thể ôm nhau chứ? Nào đến ôm tớ đi."
"......"
"Cút!"