Ái Lạc Minh vừa chạm vào môi y trong người liền lâng lâng cảm giác vui sướng, cuối cùng hắn cũng hôn được Tiểu Kỳ rồi, phải nói hắn đã rất nhiều lần muốn làm vậy nhưng không có cơ hội, một phần cũng vì sợ y đánh mình và ghét mình nên không dám làm liều.
Nay có cơ hội trước mặt, hắn nào có ngu mà bỏ lỡ, quả nhiên môi của Tiểu Kỳ thật mềm, thật ngọt. Ái Lạc Minh hôn đến say mê, hai mắt nhắm hờ đầy hưởng thụ.
Mà Lạc Thiên Kỳ ở bên dưới mắt vẫn mở trừng trừng như thể không thể tin hắn có thể đè mình ra làm như vậy, đột nhiên cảm nhận được sự di chuyển của bàn tay lớn đang lần mò xuống eo mình Lạc Thiên Kỳ lập tức bừng tỉnh, chân đưa lên tung một cước thẳng vào bụng Ái Lạc Minh.
"A..."
Ái Lạc Minh ăn đau ngã ra đằng sau, hai tay đáng thương ôm lấy bụng mình lăn lộn trên giường. Lạc Thiên Kỳ nhân cơ hội ngồi dậy sau đó lao đến xách tai Ái Lạc Minh lên.
"Minh ngốc nghếch, cậu có biết mình vừa làm gì không hả?"
Ái Lạc Minh la oái oái cầu xin y nhẹ tay một chút, hắn đáng thương nói "Biết a, tớ là hôn Tiểu Kỳ á."
Nghe xong câu trả lời máu nóng càng dâng lên cao, y tăng lực hơn ở các đầu ngón tay khiến tai của hắn bị véo đỏ bừng lên.
"Biết mà cũng dám làm, cậu gan ghê nhỉ?"
Ái Lạc Minh nước mắt trực trào, nức nở nói.
"Huhu đau quá, đừng véo tớ nữa, sẽ đứt tai mất... huhu tớ sai rồi... sai rồi mà..."
"Sai chỗ nào?"
"Huhu sai vì không xin phép mà đã hôn cậu... huhu lần sau tớ không dám nữa đâu..."
Lạc Thiên Kỳ trừng mắt "Còn có lần sau?"
Ái Lạc Minh vội vàng lắc đầu xua tay "Không, không có, tuyệt đối không có lần sau."
Lạc Thiên Kỳ hừ một tiếng rồi thả tay ra "Coi như cậu biết điều, lần này bỏ qua cho cậu."
Ái Lạc Minh cả mặt nhăn nhó đưa tay xoa xoa lỗ tai đáng thương của mình, Tiểu Kỳ ác quá đi mất, tai của hắn sắp bị y kéo đứt rồi huhu, nhưng mà bị vậy mà được hôn Tiểu Kỳ một cái, hắn cảm thấy cũng không lỗ chút nào hehe.
"Minh ngốc nghếch, tuyệt đối không được làm lại cái hành động đó nữa đâu đấy."
Ái Lạc Minh ôm tai ngơ ngác nhìn qua Lạc Thiên Kỳ. Lạc Thiên Kỳ thấy hắn đần mặt ra cũng chỉ biết thở dài bất lực, y tiến đến đưa tay xoa đầu Ái Lạc Minh, bộ dạng như trưởng bối dạy bảo trẻ nhỏ.
"Nghe này, cậu chỉ nên làm việc này với người cậu thích thôi, chứ không được làm tùy tiện như thế."
Ái Lạc Minh ngay lập tức nắm lấy tay Lạc Thiên Kỳ, hai mắt sáng long lanh nhìn y.
"Thì Tiểu Kỳ là người tớ thích mà."
Lạc Thiên Kỳ có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó quay về biểu cảm cũ, một tên ngốc như Ái Lạc Minh thì làm sao hiểu được cái thích mà y nói cơ chứ.
"Thích mà tôi nói nó khác...nó... nó... thôi bỏ đi, có nói cậu cũng không hiểu đâu, cậu nằm nghỉ đi để tôi xuống nấu gì đó cho cậu ăn."
Nói xong Lạc Thiên Kỳ rút tay mình ra, cầm lấy hộp thuốc rồi bước ra bên ngoài.
Ái Lạc Minh ngồi trên giường hai mắt đăm chiêu nhìn về cánh cửa đã đóng lại.
"Tớ hiểu điều đó mà Tiểu Kỳ."
Ái Lạc Minh thả lỏng người để cơ thể tự do ngã xuống giường, hắn tham lam hít mùi hương của y bám trên ga giường, sau một hồi lại gác tay lên trán, ánh mắt lúc này âm trầm khác hắn ánh mắt ngây ngô của mọi ngày.
Trong đầu chợt lướt qua một đoạn ký ức....
Ái Lạc Minh lúc này còn là một tiểu thiên sứ, hắn trong một lần đi dạo chơi đã vô tình lạc vào một chốn xa lạ, Ái Lạc Minh lúc này còn nhỏ nên rất sợ hãi, nhóc con cứ chạy mãi rồi trượt chân ngã xuống vực.
Khi tỉnh lại thì thấy mình đã thấy mình ở trong một hang động, nhóc con dáo dác nhìn xung quanh đầy sợ hãi với mọi thứ xa lạ trước mặt.
'Leng keng'
"Nhóc con tỉnh rồi à?"
Tiểu Lạc Minh quay đầu lại nhìn sau đó liền trở nên kinh ngạc trước vẻ đẹp của người nọ. Tiểu Lạc Minh ngây ngô hỏi.
"Người là thiên sứ đúng không ạ?"
Người nọ mỉm cười từng bước đến gần nhóc con, vì dưới chân bị còng bới xích vàng nên khi di chuyển đều phát ra những tiếng leng keng chói tai.
"Um... ta là thiên sứ."
"Vậy sao chân của người bị..."
Người nọ chỉ mỉm cười mà không nói gì, Tiểu Lạc Minh dù còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện biết người nọ không muốn nói cũng không ráng hỏi thêm.
"Con bị lạc rồi, người có thể đưa con về được không ạ."
Trên mặt vị thiên sứ nọ lộ rõ vẻ bối rối "Xin lỗi con, ta không thể rời khỏi đây được nên không có cách nào đưa con về, mà con yên tâm đi, lát nữa sẽ có người đến, ta sẽ bảo họ đưa con về."
Tiểu Lạc Minh gật đầu, thế là nhóc con ở đó ngồi trò chuyện với vị thiên sứ xinh đẹp kia, họ nói rất nhiều với nhau, và nhóc con cũng được nghe về câu chuyện của người nọ, nhóc con cũng biết vì sao vị thiên sứ đó phải ở đây, nói đúng hơn là bị nhốt ở nơi này.
Sau đó quả nhiên có vài vị thiên sứ đến, Ái Lạc Minh cũng được đưa về nhà, nhóc con luyến tiếc nhìn về phía người nọ, đó cũng là lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng họ gặp nhau. Ái Lạc Minh thật sự muốn biết thiên sứ đó hiện giờ ra sao, hắn đã nhiều lần hỏi Đại Thiên Sứ nhưng đều bị y kiếm cớ từ chối trả lời, điều này thật sự khiến hắn bận tâm.
Quay lại hiện tại, Ái Lạc Minh không kìm được mà thở dài một tiếng, thiên sứ và ác quỷ, thật sự là không thể sao?
Lạc Thiên Kỳ trầm mặc nhìn đống hoang tàn trước mặt mình, video hướng dẫn nấu ăn trên mạng quả nhiên là lừa người, y làm mãi có ra đâu chứ.
1503 bay lơ lửng ở bên cạnh bất lực thở dài [Ký chủ của tôi ơi, rõ ràng là cậu không có năng khiếu trong việc này, than trách người ta làm cái gì cơ chứ.]
"...."
[Đã nói đặt cho nó lẹ đi không chịu, đòi nấu cơ, giờ thì hay rồi, dọn bếp thấy bà luôn nè.]
Lạc Thiên Kỳ lườm hệ thống "1503 có phải dạo này ta hiền quá nên ngươi leo lên đầu ta ngồi rồi đúng không?"
Ủa trước giờ tôi vẫn bay trên đầu ký chủ đấy thôi.
Tất nhiên lời này cho mười cái mạng 1503 cũng không dám nói ra, nó vội cười cười cho qua chuyện.
[Nào có nào có, thôi ký chủ nấu tiếp đi, tôi vào trong không gian không làm phiền cậu nữa, chúc ký chủ thành công!]
Lạc Thiên Kỳ nghiến răng, trốn cũng nhanh đấy 1503, ngươi liệu hồn.
"Tiểu Kỳ, cậu đang làm gì vậy?"
Lạc Thiên Kỳ giật mình quay phắt ra đằng sau, thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn y vội vàng chạy đến đẩy hắn ra khỏi nhà bếp.
"Kh...không có gì đâu, cậu ra ngoài ngồi đi."
Ái Lạc Minh vẫn cố ngoái đầu ra đằng sau, nhìn nhà bếp không khác gì một bãi chiến trường, hắn cười cười nói.
"Tớ nghĩ là cậu cần giúp đỡ."
Lạc Thiên Kỳ thẹn quá hóa giận ấn mạnh người Ái Lạc Minh xuống ghế, hai tai vì xấu hổ đã đỏ cả lên.
"Cậu ngồi im đây cho tôi, cấm đi lung tung nghe chưa."
Nói xong liền chạy vội vào trong bếp, Ái Lạc Minh cảm thấy y như vậy thật sự rất đáng yêu, hắn rướn người nói vọng vào, lời nói có chút trêu chọc.
"Thật sự là không cần tớ giúp sao?"
Lạc Thiên Kỳ ở bên trong nói lớn ra "KHÔNG CẦN!"
Hừ, tên ngốc này dám xem thường y đấy à? Cứ đợi đấy, ông đấy nhất định sẽ nấu ra món ngon nhất trần đời cho cậu.
Một lát sau.....
"Sao thế Tiểu Kỳ?"
Ái Lạc Minh chớp chớp mắt nhìn gương mặt nhem nhuốc của y. Lạc Thiên Kỳ nhìn hắn một cái sau đó dứt khoát kéo tay người vào trong bếp, y chỉ tay vào mấy cái nồi dứt khoát nói.
"Cậu nấu đi."
Hừ, nếu không phải hệ thống nói tên Minh ngốc nghếch này biết nấu ăn thì còn lâu y mới kéo hắn vào đây, mặc dù sẽ có hơi mất mặt nhưng mà kệ đi, no bụng vẫn hơn.
Ái Lạc Minh nhìn đống đổ nát trước mặt vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, hắn từng bước đi lại bồn rửa bát cầm cái chảo đã bị nhuộm đen lên, trên đó còn có vài thứ vật thể đen xì không xác định được. Hắn cười gượng quay sang nhìn y.
"Tiểu Kỳ ơi, cái này.... cái này không nấu được nữa đâu..."
Lạc Thiên Kỳ ánh mắt tránh né nhìn qua chỗ khác, sau đó móc túi lấy điện thoại ra gọi vào một số.
Sau một lúc nhà bếp đã được tân trang toàn bộ, Ái Lạc Minh nhìn y với con mắt đầy ngưỡng mộ, Tiểu Kỳ thật ngầu.
Lạc Thiên Kỳ nhếch mép đầy kiêu ngạo, ông đây đường đường là một hoàng tử, ngoài đẹp trai ra còn rất giàu có biết không.