Lạc Thiên Kỳ nặng nề nâng mi mắt, trong người cảm thấy mệt mỏi vô cùng, thân thể này sao lại mệt như thế chứ.
Lạc Thiên Kỳ chống tay ngồi dậy, ngón tay thon dài đặt lên thái dương xoa nhẹ cho dịu bớt cơn đau đầu, xung quanh còn thoang thoảng hương rượu xộc vào mũi, Lạc Thiên Kỳ nhíu mày, gương mặt đầy ghét bỏ với mùi vị nồng của men, người này rốt cuộc hôm qua đã uống say cỡ nào cơ chứ.
Lạc Thiên Kỳ lúc này mới quan sát xung quanh, là một căn phòng xa hoa xem ra lần này là một vị thiếu gia nào đó.
Không quan tâm nữa, y nhanh chóng xuống giường đi vào nhà tắm tẩy rửa hết cái mùi đáng ghét này.
Lúc trở ra cà người đã thơm tho hương bạc hà mát lạnh, y ngồi xuống ghế với lấy máy sấy trên bàn bắt đầu sấy tóc.
"1503 ngươi đâu rồi?"
1503 khi ra ngoài hiếm khi để dạng người mà chỉ là một con robot nhỏ bằng bàn tay.
[Tôi đây, ký chủ gọi có việc gì?]
"Ngươi nghĩ ta gọi ngươi ra ngoài việc hỏi thông tin về thế giới này thì con việc gì? Ngươi đâu có tác dụng nhiều như vậy."
1503 lườm Lạc Thiên Kỳ, ký chủ nhà nó thật quá đáng, nói kiểu đấy có khác gì đang chửi xéo nó vô dụng đâu, hừ nó là hệ thống tiên tiến đấy, không hề vô dụng chút nào cả, nó có nhiều công dụng lắm đó, chắng hạn như là... là...
Lạc Thiên Kỳ túm lấy hệ thống lắc qua lắc lại.
"Ngươi ngơ cái gì đấy? Mau cho ta thông tin đi chứ."
1503 vùng vẫy kịch liệt thoát khỏi tay y, không quên trừng mắt với y một cái rồi mới bắt đầu nói.
[Để tôi truyền ký ức cho cậu trước.]
Lạc Thiên Kỳ nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu xuất hiện những thước phim xa lạ, điều đó khiến y khá đau đầu, mặt cũng không nhịn được mà hơi nhăn lại, nhưng rất may nó không kéo dài.
Lúc mở mắt ra thì Lạc Thiên Kỳ cũng nắm được hơi hơi, hệ thống bên cạnh cũng bắt đầu phân tích thế giới này cho y.
Nguyên chủ 'Lạc Thiên Kỳ' là vợ của Quý Diệp, chủ tịch của DK, hai người kết hôn theo hôn ước của gia đình chứ không hề có tình yêu.
Nguyên chủ trước khi lấy Quý Diệp thì đã có tình cảm với Trương Tịnh Đăng, hai người là người yêu của nhau nhưng nguyên chủ không hề biết rằng ngoài y ra hắn còn dây dưa với nhiều người khác, chính là một kẻ lăng nhăng, gian xảo.
Ban đầu nguyên chủ nhất quyết từ chối hôn ước nhưng vì nghe lời mật ngọt của Trương Tịnh Đăng giúp hắn tiếp cận Quý Diệp để moi thông tin của DK nên mới đồng ý kết hôn.
Sau 2 năm, y cuối cùng cũng ly hôn với Quý Diệp hơn thế nữa còn lấy được tài liệu mật, y vui vẻ đưa hết cho hắn mà không hề biết chính điều này gây hại đến gia đình mình, khiến công ty của gia đình sụp đổ, nhà tan cửa nát, đến khi hối hận thì đã muộn, y cầu xin hắn nhưng chỉ nhận đước mắt khinh thường của hắn cùng ả tình nhân.
Cuối cùng y bị tình nhân của hắn ta cho người làm nhục, hành hạ đến chết.
[Nhiệm vụ chính: Xử lí tra nam Trương Tịnh Đăng
Nhiệm vụ song tuyến: Công lược chồng cũ Quý Diệp.]
Lạc Thiên Kỳ ngạc nhiên nhìn hệ thống.
"Chồng cũ? Bọn ta ly hôn rồi?"
1503 gật đầu [Đúng vậy a, mới hôm qua luôn, vì thế nguyên chủ mới đi uống rượu đó.]
Lạc Thiên Kỳ nghiêng đầu khó hiểu, 1503 lập tức bổ sung thêm.
[Để ăn mừng.]
"...."
"Vậy bây giờ ta phải dọn đồ đi à?"
1503 chống cằm suy nghĩ rồi nghiêng đầu nói [Chắc vậy.]
Lạc Thiên Kỳ bất lực, nói vô dụng thì không chịu nhận.
'Cạch'
Lạc Thiên Kỳ nhìn ra phía cửa, 1503 theo bản năng cũng giật mình chui tọt vào không gian.
Bước vào là một người đàn ông cao lớn, gương mặt đẹp như tạc tượng, mái tóc được vuốt keo gọn gàng, quần tay áo sơ mi trắng, cà vạt trên cổ đeo chỉnh tề, áo vest đen khoác ngoài được vắt lên cánh tay rắn chắc, nhìn tổng thể chỉ có thể ngơ ngác thốt ra hai từ 'cực phẩm'.
Lạc Thiên Kỳ thầm tiếc thay cho cái tính ngu ngốc của nguyên chủ, chồng đẹp, ngon thế mà chê, chạy theo cái thằng tra nam kia cuối cùng nhận được gì cơ chứ, thật là ngốc mà.
Quý Diệp thấy vợ cũ ngẩn người nhìn mình liền cảm thấy không tự nhiên mà đưa tay ho nhẹ một cái, Lạc Thiên Kỳ cũng vì thế mà hoàn hồn lại.
"Anh vào đây có gì không?"
Giọng điệu mềm mại cùng thần sắc nhu hòa kia thật sự khiến hắn kinh ngạc, trong trí nhớ của mình, hắn chưa từng thấy y nhẹ nhàng như vậy đối với mình, toàn là lạnh nhạt lướt qua hắn thôi, hay là do đã được giải thoát nên mới dễ thở với hắn một chút, hắn cười giễu, có lẽ là vậy thật.
"Cậu Lạc, tôi vào đây để nói với cậu một chuyện."
"Ừm, anh nói đi, em nghe nè."
Quý Diệp giật mình suýt thì nhảy dựng lên, cậu ta vậy mà xưng 'em' với mình, trước giờ một là không thèm nói chuyện, hai là mở miệng chủ có xưng tôi với anh thôi, nghe xa lạ vô cùng.
Quý Diệp nhíu mày nghi ngờ nhìn y, cậu ta hôm nay ăn trúng cái gì hay sao?
Nhìn vào đôi mắt long lanh kia hắn cuối cùng chỉ biết thở dài, điều chỉnh lại giọng nói một chút, hắn bắt đầu nói.
"Chúng ta mặc dù đã ly hôn, nhưng người lớn hai bên gia đình nhất định sẽ phản đối và sẽ khuyên ngăn chúng ta, nhất là bà nội tôi sẽ không chịu được cú sốc này."
"Vì thế tôi nghĩ chúng ta không nên thông báo ngay lập tức mà cần thời gian từ từ lựa lời giải thích cho hai bên."
Lạc Thiên Kỳ gật gật đầu, anh ấy phân tích rất có lý.
"Vì để dễ dàng hơn, chúng ta vẫn phải giả bộ làm vợ chồng, thời gian chắc tầm khoảng một tháng, trong thời gian này tôi sẽ lựa lời nói với gia đình tôi và cậu cũng vậy."
Lạc Thiên Kỳ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý với ý kiến này nhưng trong lòng lại nghĩ hoàn toàn trái ngược, mơ đi nhé, anh nói kệ anh, tôi không nói kệ tôi, ngu gì mà nói chứ, ông đây cần công lược anh hiểu không? Chồng cũ ơi, ngoan ngoãn đổ ông đây đi, anh không thoát khỏi tôi được đâu.
Quý Diệp thấy y dễ dàng đồng ý với mình thì khá bất ngờ, cứ tưởng y sẽ từ chối mà kiên quyết thông báo với gia đình chứ.
"Vậy em vẫn tiếp tục ở đây ạ?"
Quý Diệp thật sự không thấy quen khi y lễ phép với mình như vậy, nhưng cũng cảm thấy không tệ. Hắn gật đầu.
"Đúng vậy, chúng ta vẫn phải tiếp túc đóng giả làm vợ chồng mà, cậu yên tâm tôi sẽ không xâm phạm đến đời tư của cậu."
Lạc Thiên Kỳ nhu thuận gật đầu "Vâng."
"Được rồi, tôi vào đây chỉ để nói chuyện này thôi, giờ tôi phải đi làm rồi, tạm biệt cậu."
Lạc Thiên Kỳ đứng dậy tiễn hắn ra cửa phòng, nụ cười tươi tắn treo trên môi khiến gương mặt xinh đẹp trở nên tươi sáng hơn, Quý Diệp nhìn cũng phải ngây người.
[Độ hảo cảm: 5%]
"Tạm biệt, anh đi làm cẩn thận nhé."
Lạc Thiên Kỳ vẫy tay chào hắn, Quý Diệp cũng ngu ngơ gật đầu với y.
"À... ờ... "
Sau khi hắn rời đi, y cũng xuống bếp mở tủ lạnh kiếm gì lót bụng, chứ đống rượu hôm qua khiến bụng y thấy thật khó chịu. Không hiểu nguyên chủ vui đến mức nào mà uống nhiều thế không biết.
Lục một hồi cũng tìm được một số nguyên liệu để nấu cháo, tất nhiên y sẽ không nấu mà nhờ người làm nấu dùm, chứ đề y nấu thì bếp nổ mất, y tự biết năng lực nấu nướng của mình xuất sắc đến đâu mà.
Đang ngồi nhâm nhi tô cháo thì điện thoài bên cạnh bổng 'ting' lên một tiếng, Lạc Thiên Kỳ với tay cầm điện thoại lên xem, có một tin nhắn gửi đến.
Nhìn tên người gửi, khóe môi liền kéo cao lên, đây là không đợi được hay sao?
Lạc Thiên Kỳ quyết định không trả lời tin nhắn, quả nhiên chưa tới mười lăm giây đã có cuộc gọi đến.
Lạc Thiên Kỳ đợi đến gần hết nhạc chuông thì mới bắt máy nghe. Bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng nói của một người đàn ông.
[Tiểu Kỳ, sao em lại không coi tin nhắn thế, anh lo lắm đấy.]
Lạc Thiên Kỳ nhếch mép, lo cho y hay lo cho sấp tài liệu kia?
Dù trong lòng thập phần chán ghét nhưng bên ngoài y vẫn giả vờ nhẹ giọng với hắn.
"Em xin lỗi anh, nãy em có việc nên không xem tin nhắn được."
[Không sao, anh cứ tưởng em bị gì, làm anh lo chết mất.]
[Tiểu Kỳ này, chúng ta gặp nhau được không, anh nhớ em sắp phát điên rồi.]
Lạc Thiên Kỳ trong lòng không ngừng phỉ nhổ tra nam nào đó, nhớ cái con khỉ, muốn hỏi thăm về tài liệu kia thì có.
Lạc Thiên Kỳ hắng giọng giả bộ tỏ ra ngượng ngùng.
"Em cũng nhớ anh, vậy chiều mai gặp nhé."
[Sao lại là chiều mai, anh nhớ em lắm, chiều nay nhé.]
Có con khỉ, ông đây đang mệt muốn chết, gặp mi để nôn hết tô cháo vừa ăn được à.
"Em thấy hơi mệt nên chắc chiều nay không được đâu ạ."
Bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói trông có vẻ rất lo lắng.
[Em bị ốm sao? Anh đến thăm em nhé?]
"A không cần đâu, em vẫn đang ở nhà chồng nên anh đến không tiện lắm, mà anh yên tâm chỉ là cảm nhẹ thôi, nằm một lát là ổn mà."
[Vậy em nghỉ ngơi đi nhé, anh không làm phiền em nữa, chào cục cưng, chụt.]
"Dạ chào anh"
Lạc Thiên Kỳ đưa điện thoại cách xa một mét mà trả lời, ôi mẹ ơi ghê chết y mất.