"Oaaa đẹp trai quá đi mất, giám đốc, ngài nhìn đi, rất đẹp đúng không."
Trợ lí Tiểu Trần chân không thể đứng yên một chỗ ríu rít quanh Lạc Thiên Kỳ không ngừng ca ngợi thần tượng.
Lạc Thiên Kỳ tuy chức vụ chỉ là giám đốc nhưng trong mắt mọi nhân viên y còn có thêm chức vị phu nhân chủ tịch nên không ai dám làm càn, thấy y vừa đến đã vội tiếp đón nồng hậu, nào là lấy ghế, lấy nước, quạt mát,...
Lạc Thiên Kỳ đối với sự tôn sùng này cũng có chút ái ngại nhưng chính là không thể từ chối được.
Miệng nhỏ ngậm lấy đầu ống hút hút một ngụm nước chanh thanh mát, vị chua và ngọt hòa quyện với nhau ngập tràn trong khoang miệng khiến tinh thần trở nên thoải mái vô cùng.
Lại nhìn đến vẻ mặt lo lắng của đạo diễn đang nói chuyện với vị Ngô ảnh để kia, Lạc Thiên Kỳ đoán ắt hẳn đã xảy ra trục trặc gì đó.
Quả nhiên y loáng thoáng nghe được vài nhân viên hậu cần nói rằng bạn diễn của vị ảnh đế kia trên đường đến đây gặp tai nạn, chân bị gãy nên không thể đến được. Hiện đang gấp rút tìm người thay thế.
Dù gì cũng mang danh là vợ của chủ tịch, Lạc Thiên Kỳ y chắc cũng nên làm gì đó giúp đỡ công ty của chồng nhỉ.
Nghĩ là làm, Lạc Thiên Kỳ đứng dậy chậm rãi bước đến chỗ của đạo diễn và vị ảnh đế kia.
"Thứ lỗi vì đã xen ngang, không biết tôi có giúp được gì không?"
Đạo diễn nhìn thấy y thì giật bắn mình, vội lên tiếng chào hỏi rồi giới thiệu sơ qua về mình cũng ngư vị ảnh đế kia.
Lạc Thiên Kỳ cũng niềm nở bắt tay hai người.
Vị đạo diễn đem mọi chuyển nói cho y nghe, Lạc Thiên Kỳ ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi.
"Hai người cần người như thế nào?"
Lần này là vị Ngô ảnh đế kia trả lời y.
"Là một người nam, thấp hơn tôi một chút, cơ thể không cần quá cường tráng, mảnh mai lại càng tốt, như thế mới tạo nên được sự đối lập."
Người này ôn nhu nhã nhặn, giọng nói trầm tính lại nghe rất hay, Lạc Thiên Kỳ tấm tắc, như vậy bảo sao không được nhiều người mê, ngay cả tiểu trợ lí hay nghiêm túc của y...
Gượm đã, hình như y nghĩ ra được gì đó rồi.
Lạc Thiên Kỳ hơi quay đầu, mắt phượng híp lại đầy ẩn ý nhìn tiểu trợ lí ngây ngô ở kia, khóe môi hơi cong lên.
Tiểu Trần à Tiểu Trần, tôi giúp cậu đây, nhớ trả ơn cho tôi đấy.
"Này, hai người thấy người kia thế nào?"
Hai người nhìn theo hướng ngón tay của y chỉ, ở đó là một chàng trai trẻ trông rất thư sinh, nhã nhặn, gương mặt bị một chiếc kính cận che khuất nhưng nếu để ý kỹ thì đây là gương mặt khá ưa nhìn.
Ngô Gia Tự đưa mắt quan sát chàng trai kia từ đầu đến chân, một chi tiết cũng không bỏ qua, sau cùng lại bày ra vẻ mặt hài lòng. Lạc Thiên Kỳ nhìn thấy thì mỉm cười, trợ lí của y, tất nhiên phải vừa ý mấy người rồi.
Thể là Tiểu Trần ngây ngô bị một đám nhân viên vác đi ném vào phòng thay đồ.
Đạo diễn đưa tay lau đi mồ hôi vướng trên trán, tìm được người, ông cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi.
"Cám ơn ngài rất nhiều, giám đốc Lạc."
Lạc Thiên Kỳ mỉm cười "Không có gì, nhưng mà nhanh nhé, tôi cần người phụ làm việc."
"Ngài cứ yên tâm, chỉ chụp vài tấm thôi."
Lạc Thiên Kỳ trở lại ghế ngồi của mình tiếp tục nhâm nhi ly nước chanh, trên tay là cuốn truyện conan đang đọc dang dở.
"Trông cậu có vẻ hưởng thụ quá nhỉ?"
Giọng nói phát ra từ trên đỉnh đầu khiến y giật mình buông tay khiến cuốn truyện rơi xuống đất. Ngước đầu lên nhìn thì chính là gương mặt quen thuộc của ông chồng cũ mình.
Quý Diệp chống hai tay lên thành ghế, người hơi khom xuống, vì thế khi y ngước đầu lên mặt hai người dường như chỉ cách nhau vài centimet.
Nhìn đến đôi mắt lục bảo xinh đẹp kia đang mở to nhìn mình, trái tim Quý Diệp như đập nhanh đi một nhịp.
Lúc này mọi người đang chuyên tâm làm việc nên khá yên tĩnh, vì thế khi cuốn truyện rớt xuống dù chỉ là tạo một âm thanh nhỏ nhưng cũng đủ thu hút ánh nhìn của người khác.
Ôi đệt, chủ tịch và phu nhân đang công khai show ân ái kìa.
"Chồng... "
Quý Diệp giật mình vội đứng thẳng người, nắm tay ho khan vài tiếng.
Lạc Thiên Kỳ thấy hắn thì cực kỳ vui vẻ, đứng dậy hào hứng đi đến trước mặt hắn cười nói.
"Chồng à, anh cũng đến đây xem chụp hình à?"
Quý Diệp đảo mắt qua nơi khác, vành tai có chút hồng, gọi 'chồng' cũng thật thuận miệng quá đi, còn cả cái gương mặt tươi cười kia nữa chứ, y cứ như vậy thì hắn phải làm sao đây.
"Tôi đến xem tiến độ như thế nào thôi."
"À, thì ra là vậy."
Đạo diễn nghe tin có hắn đến thì vội chạy ra tiếp đón, Ngô Gia Tự trước giờ chưa từng được thấy mặt Quý tổng ngoài đời cũng đi theo.
"Quý tổng, ngài đến đây thật vinh dự cho chúng tôi."
"Chào ngài Quý tổng, tôi là Ngô Gia Tự."
Quý Diệp gật đầu chào hai người nhưng tầm mắt vẫn luôn đặt trên người Ngô Gia Tự. Tên này đẹp chỗ nào nhỉ? Thân hình cũng không đẹp bằng hắn. Sau đó mắt lại hơi nhìn về Lạc Thiên Kỳ khiến y bỗng nhiên thấy chột dạ.
Ngô Gia Tự cũng cảm giác được ánh mắt như hổ rình mồi đang nhắm tới mình, bất giác rùng mình một cái, sau gáy cũng cảm thấy ớn lạnh. Hắn ta có đắc tội với vị này bao giờ à?
"Đã chụp chưa?"
Mang tiếng đến để xem xét tiến độ làm việc Quý Diệp chọn đại một câu để hỏi. Đạo diễn cũng nhanh chóng nói sơ qua sự cố cho hắn nghe. Quý Diệp gật đầu như đã hiểu rồi kéo Lạc Thiên Kỳ qua ghế ngồi đợi để xem chụp hình.
Có boss lớn ở đây mọi người không dám chậm trễ, ai nấy cũng tăng năng suất lên gấp mấy lần. Lạc Thiên Kỳ nhìn mọi người làm việc mà tấm tắc khen ngợi.
"Mọi người giỏi thật đấy, một bối cảnh lớn như vậy mà chỉ dựng trong vài giờ."
Quý Diệp ngồi cạnh bên nghe thế thì trêu chọc.
"Đúng vậy, đâu như ai đó cả mấy ngày trời vẫn chưa làm xong cái sấp tài liệu kia, đã thế còn chạy đi chơi."
Lạc Thiên Kỳ nghẹn họng, trừng mắt nhìn hắn. Muốn đánh người lắm rồi đấy nhá.
Quý Diệp thấy y xù lông trong lòng như thể đạt được thành tựu cao cả nào đó mà thấy tự hào. Thật ra mấy cái tài liệu đó cũng chả quan trọng mấy, cho y làm là để giết thời gian mà thôi, chứ y không cần làm cũng được, nhưng trêu chọc y đã thành niềm vui nhỏ của hắn mất rồi.
"Oaaa trợ lí Trần, không ngờ nha."
"Ôi đẹp quá đi mất."
Lạc Thiên Kỳ bị đám đông gây chú ý, y ngồi thẳng người, mắt hơi nheo lại cố gắng nhìn cái người bị bao vây ở giữa đám đông.
Không nhìn thì thôi, nhìn thấy thì phải trợn mắt bất ngờ. Lạc Thiên Kỳ như tên lửa lao nhanh đến chen vào đám người. Nắm lấy vai chàng trai lắc mạnh, cả mặt hoang mang.
"Cậu là ai? Tiểu Trần của tôi đâu? Cậu giấu cậu ấy đâu rồi?"
Tiểu trợ lí bị lắc đến hoa mắt chóng mặt, chịu không nổi phải giữ chặt lại hai tay của người kia. Điều chỉnh trạng thái một chút rồi nở nụ cười thân thiện nhìn giám đốc nhà mình.
"Là tôi đây thưa giám đốc, tiểu trợ lí thông minh, tài giỏi, tuyệt vời của ngài đây."
Lạc Thiên Kỳ thở phào vỗ vai chàng trai "Đúng là cậu rồi, chỉ có Tiểu Trần mới tự luyến như vậy."
Tiểu Trần giật giật khóe miệng, này là nên buồn hay nên vui đây?
"Ủa Tiểu Trần, mắt kiếng của cậu đâu?"
Tiểu Trân nghe y hỏi liền mếu máo "Họ bắt tôi tháo ra, rồi dặm nguyên một đống bột gì đó lên mặt tôi, còn bắt tôi chải tóc xịt keo gì nữa, ngài nhìn đi, tóc cứng hết rồi, không đẹp nữa huhu."
Nhân viên trang điểm vội lên tiếng nhắc nhở.
"Ấy ấy trợ lí Trần đừng khóc, trôi hết phấn là phải dặm lại đấy, với lại cậu cũng đâu có cận, đeo cái kính đó vô che hết cái đẹp hà."
Tiểu Trần nghe xong vội nén nước mắt lại, muốn khóc nhưng lại không được khóc, gương mặt trông qua vô cùng đáng thương. Cậu nhỏ giọng trả lời.
"Tại tôi thấy trên ti vi thấy mấy người hay đeo kính trông ngầu lắm."
Nghe xong câu trả lời ai nấy cũng phì cười, thầm nghĩ cậu trợ lí này thật ngây ngô, còn có chút đáng yêu.
Lạc Thiên Kỳ đứng quan sát Tiểu Trần một lúc cuối cùng nói với cậu.
"Này Tiểu Trần, bắt đầu từ ngày mai cậu để hình tượng này đi, rất đẹp trai, tôi nhìn vào sẽ có cảm hứng làm việc hơn, khi đó năng suất sẽ cao hơn đấy."
"Thật ạ?"
Lạc Thiên Kỳ gật gật đầu "Đúng đấy, đúng đấy."
Tiểu Trần bỗng trở nên quyết tâm.
"Vậy được, tôi sẽ thay đổi hình tượng để giúp giám đốc."
"E hèm."
Quý Diệp không biết từ khi nào đã bước đến bên này, ánh mắt sắc như dao nhìn đám nhân viên.
"Rồi bắt đầu chụp được chưa?"
"Dạ được, dạ được, chúng tôi chụp liền, chụp liền luôn."
Lạc Thiên Kỳ bĩu môi "Anh dọa người ta sợ rồi kìa."
Quý Diệp không nói gì chì hừ nhẹ một tiếng rồi kéo tay y về chỗ ngồi. Sao ai y cũng khen đẹp hết vậy, hắn đây sao không khen đi chứ. Từ lúc biết nhận thức hắn đã biết rằng nhan sắc của mình không phải dạng tầm thường, ai ai cũng khen, vậy mà hắn chưa bao giờ nghe thấy lời khen từ y, nói không ganh tị tức là nói dối rồi.
Quý Diệp quay sang nhìn chằm chằm Lạc Thiên Kỳ đang say ** *** ******, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Tôi có đẹp không?"
'Bịch'
Cuốn truyện lại về với đất mẹ.
Lạc Thiên Kỳ bất giác đưa tay chạm lên trán hắn xem nhiệt độ. Nhiệt độ bình thường, hay bị chỗ khác?
"Chồng cũ à, bộ anh không khỏe chỗ nào à?"
Quý Diệp không quan tâm mà bắt lấy tay y, bắt y nhìn thẳng vào mắt mình rồi lặp lại câu hỏi.
"Cậu thấy tôi có đẹp không?"
Lạc Thiên Kỳ ngơ ngác không nói nên lời.
Tên điên!
Tự dưng đi hỏi câu gì mà lãng nhách vậy, đây là bị tự luyến nặng đến cỡ nào vậy? Ám ảnh nhan sắc của mình nên phải luôn hỏi người khác à?