Lạc Thiên Kỳ đưa mắt nghi ngờ nhìn Quý Diệp từ trên xuống dưới, thấy hắn không có biểu hiện khác thường mới ngập ngừng hỏi.
"Chồng cũ à, anh hỏi vậy là sao?"
Quý Diệp nhìn y chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng đó khiến y lạnh người, cố gắng duy trì cơ miệng mỉm cười với hắn.
Quý Diệp cứ thế nhìn y như đang trông đợi gì đó, nhưng Lạc Thiên Kỳ chính là không biết hắn trông đợi cái gì, thế là hai người cứ giữ nguyên tư thế anh nhìn em, em nhìn anh cả buổi trời. Mãi đến khi khớp cổ của hai người biểu tình mới có thể ngừng lại.
Lạc Thiên Kỳ đưa tay xoa nhẹ cổ mình thì bỗng nhiên Quý Diệp lên tiếng.
"Tôi không đẹp sao?"
Lạc Thiên Kỳ xém nữa té ghế, Quý tổng của tôi ơi, ngài đừng hỏi câu đó với điệu bộ uất ức như vậy được không? Ngài không đẹp thì ai đẹp? À tất nhiên ngoại trừ y ra.
Lạc Thiên Kỳ thở dài bất lực nhìn hắn, vẫn không hiểu tại sao hắn lại hỏi câu ngu ngốc như vậy, nhưng vẫn phải tươi cười mà trả lời.
"Đẹp, anh rất đẹp, anh đẹp số hai không ai số một luôn."
Quý Diệp được khen sung sướng như bay lên chín tầng mây, nhưng vì hình tượng tổng tài lạnh lùng cao ngạo, hắn nắm tay hắng giọng rồi tiếp tục hỏi thêm một câu thiếu não không kém.
"Đẹp hơn tên ảnh đế kia không?"
Lạc Thiên Kỳ nghệch mặt, ủa hỏi câu gì lạ ghê, bây giờ còn ấu trĩ tới nỗi đi so đo với người khác luôn đấy.
"Đẹp, đẹp hơn nhiều, chồng cũ của em đẹp nhất, cái tên ảnh để đó không là cái hột me gì hết á."
Quý Diệp thoáng chốc nhìn mọi thứ tươi đẹp hơn hẳn. Ngay cả cục đá thô ráp được dùng để tạo bối cảnh cũng trở thành đá quý trong mắt hắn.
Hắn đưa tay bẹo má y nói nhỏ "Dẻo miệng."
Lạc Thiên Kỳ trừng mắt, đáng thương xoa xoa má mình. Người ta khen mà còn nhéo người ta, đáng ghét.
Nhân viên hai mắt đầy ngưỡng mộ nhìn hai người chim chuột với nhau, oa tình cảm của hai người đó thật tốt a, lúc trước là ai đồn họ sắp ly hôn vậy, mau bước ra đây mà mở to mắt ra xem kìa.
Lạc Thiên Kỳ nếu biết suy nghĩ của bọn họ sẽ che miệng cười mà nói: Không phải đồn đâu, chúng tôi ly hôn luôn rồi á.
Cứ tưởng thay người thì buổi chụp hình sẽ khá bất lợi nhưng không, chỉ trong một tiếng thì mọi thứ đã hoàn thành, ngay cả đạo diễn cũng khá bất ngờ với sự trôi chảy này.
Ông cười cười đi đến vỗ vai Ngô Gia Tự và Tiểu Trần.
"Hai người tạo dáng rất ăn ý, cứ như thể đã luyện tập qua rất nhiều lần vậy."
Ngô Gia Tự mỉm cười, ánh mắt như có như không mà liếc qua nhìn chàng trai thấp hơn mình ở bên cạnh.
"Tôi cũng thật bất ngờ, không ngờ trợ lí đây làm các động tác rất trôi chảy, hệt như người mẫu thật vậy."
Tiểu Trần được khen hai má nhanh chóng ửng hồng trông vô cùng đáng yêu, nhất là khi được chính thần tượng của mình khen, tay chân đều trở nên luống cuống.
"Đã quá khen rồi, là do Ngô ảnh đế tài giỏi, tôi chỉ là nương theo làm đại mà thôi, tôi cứ tưởng sẽ làm vướng chân mọi người nào ngờ lại thuận lợi như vậy, thật may quá."
Tiểu Trần đưa tay lên ngực thở phào, hai người kia thấy thế thì bật cười, vị trợ lí này thật là khiêm tốn. Ngô Gia Tự đưa tay xoa đầu cậu như tán thưởng hậu bối, Tiểu Trần đờ người, ngước đôi mắt to tròn nhìn anh.
Ngô Gia Tự phút chốc bị hút hồn bởi đôi mắt này mà ngây người, đến khi nghe tiếng gọi của đạo diễn mới hoàn hồn vội quay đầu đi.
Tiểu Trần ngượng ngùng đưa tay chỉnh lại tóc, trong lòng nổi hàng ngàn đợt sóng, được chính thần tượng của mình xoa đầu, ôi mẹ ơi hạnh phúc chết mất, cậu không dám gội đầu nữa đâu.
"Tiểu Trần, cậu đỉnh thật đấy."
Lạc Thiên Kỳ từ đâu lao tới, hai mắt lấp lánh nhìn trợ lí nhà mình. Tiểu Trần đang định cười nói với y như thường lệ, lại bắt gặp ánh mắt như sát thần của Quý Diệp sau lưng Lạc Thiên Kỳ, gan to lập tức nhỏ lại, theo bản năng né xa giám đốc của mình tìm nơi an toàn mà núp, mà nơi an toàn này lại trùng hợp là ở đằng sau Ngô Gia Tự.
Lạc Thiên Kỳ đột nhiên bị người xa lánh thì cảm thấy tủi thân vô cùng, uất ức không biết giải bày cùng ai liền quay sang chồng cũ ăn vạ.
"Huhu Tiểu Trần xa lánh em, Tiểu Trần hết thương em rồi."
Trợ lí Tiểu Trần đáng thương từ sau lưng Ngô Gia Tự ló mặt ra nhìn, giám đốc của tôi ơi, không phải tôi không thương ngài mà là tôi không dám thương, tôi chưa muốn chết đâu huhu.
Quý Diệp nhéo cái tai nhỏ của Lạc Thiên Kỳ mà mắng nhẹ.
"Khóc lóc như thế thì còn ra thể thống gì."
Lạc Thiên Kỳ bĩu môi lườm hắn, đưa tay đập mạnh vào bàn tay quái ác của ai đó, người ta biểu cảm một tí cũng không cho, đúng là cái tên đầu gỗ.
Quý Diệp hung hăng trừng lại khiến y rụt cổ sau đó nhìn ba người trước mặt lạnh nhạt.
"Nếu đã xong thì chúng tôi đi đây, trợ lí Trần..."
"Dạ vâng!"
Tiểu Trần bị điểm tên giật mình đứng thẳng người, sau lưng đổ đầy mồ hôi, mặt mũi căng cứng nhìn Quý Diệp.
Ngô Gia Tự chứng kiến cảnh này không nhìn được mà phì cười, cậu trợ lí này cũng đáng yêu ghê.
"Nếu đã xong thì mau thay đồ trở lại làm việc, giám đốc cậu cần trợ giúp nhiều đấy."
"Vâng ạ!"
Xong chuyện Quý Diệp liền lôi Lạc Thiên Kỳ đi mất, Tiểu Trần nhìn giám đốc nhà mình đang la lối vùng vẫy nhưng bất thành thì lau trán thở dài. Xem ra đợt này bị thêm việc rồi.
Trong phòng làm việc tĩnh lặng, lâu lâu lại vang lên vài tiếng giấy ma sát với nhau và tiếng bút ghi trên giấy. Lạc Thiên Kỳ xếp thêm vài tờ giấy qua sấp giấy bên phải, đó là những giấy tờ đã làm xong. Tay trái lại thò qua lấy ở sấp giấy bên trái thêm vài tờ giấy đặt trước mặt.
Lạc Thiên Kỳ thở dài não nề rồi ngước mặt lên, giọng điệu than van nói với cái người đang ngồi vắt chân nhàn nhã uống trà ở ghế sofa.
"Chồng cũ thân mến, chức vị chủ tịch dễ làm lắm hay sao? Sao em thấy anh rãnh rang vậy."
Quý Diệp ưu nhã đặt tách trà xuống bàn, với lấy cái máy tính bảng ở bên cạnh, mở game ra chơi, mắt không nhìn y nhưng vẫn trả lời.
"Không dễ làm."
Lạc Thiên Kỳ dẫu môi, có trời mới tin anh.
Lạc Thiên Kỳ đảo mắt suy nghĩ sau đó đứng phắt dậy từng bước đi về phía hắn, ông chủ không làm việc thì việc gì nhân viên như y phải làm chứ.
"Ủa, anh cũng chơi game này hả?"
Quý Diệp cười nhẹ, nhàn nhạt trả lời.
"Lúc rãnh chơi để giết thời gian thôi."
Lạc Thiên Kỳ phấn khích chạy đến ngồi bên cạnh Quý Diệp, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm vào nhân vật trong game đang di chuyển và tung chiêu đánh quái.
"Oa, cấp 135? Chồng à, anh đỉnh thật đấy, em chơi lâu muốn chết mà chỉ mới được cấp 67 thôi."
Quý Diệp được khen trong lòng nở cả vườn hoa, khẽ liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của chàng trai ngồi cạnh mình, vai như có như không chạm vài cánh tay hắn, từng cử động đều mềm mại đáng yêu đến cực điểm, Quý Diệp thầm nghĩ, bây giờ kêu y kết hôn lại vơi mình được hay không nhỉ?
Nghĩ xong lại tự cười giễu, mày đúng là mơ mộng hão huyền mà Quý Diệp.
Vị Quý tổng nào đó đâm ra sầu não nào biết rằng nếu hắn đề nghị thì cái người kia sẽ lập tức đồng ý ba chân bốn cẳng kéo hắn đến cục dân chính ấy chứ.
"Chồng à, chồng à, cho em chơi tí được không? Em muốn thử cảm giác được làm cao thủ a."
Quý Diệp nhìn đến đôi mắt long lanh như cún con của y tất nhiên không thể không mềm lòng, hắn chịu thua đưa máy tính bảng qua cho y, hướng dẫn cho y vài chiêu rồi ngồi ngắm y chơi.
Vui vẻ chơi được một lúc, bỗng nhiên gương mặt nhỏ nhắn kia xịu lại, y không chơi nữa mà trả về cho hắn.
Quý Diệp khó hiểu nhìn y "Sao thế? Chơi không vui à?"
Lạc Thiên Kỳ ảo não lắc đầu.
"Chơi vui, nhưng mà em nhớ ra mình còn phải làm việc."
Gương mặt nhỏ nhắn luôn vui vẻ nay lại u buồn đến đáng thương, Quý Diệp nhìn cảm thấy không nỡ.
"Từ từ làm cũng được."
Lạc Thiên Kỳ lại lắc đầu "Không được, sắp đến hạn nộp rồi, em phải làm."
"Vậy để tôi dời hạn lại."
Lạc Thiên Kỳ tiếp tục lắc đầu "Không được, không được, mọi người mà biết sẽ kêu em dựa hơi anh, anh cũng sẽ bị mang tiếng vì em, vẫn là em nên làm thì hơn."
Lạc Thiên Kỳ đứng dậy bước về bàn làm việc nhưng mắt vẫn không rời trò chơi kia, y chơi chưa có đã gì hết.
Quý Diệp nhìn gương mặt đáng thương kia của vợ cũ mà bất lực thở dài, từ khi nào hắn dễ mềm lòng như thế nhỉ.
Quý Diệp nắm lấy tay Lạc Thiên Kỳ kéo lại, bắt y ngồi lại ghế sofa, dúi cái máy tính bảng vào tay y rồi nói.
"Tôi làm cho, ngồi chơi đi."
Lạc Thiên Kỳ hai mắt sáng người nhìn hắn khiến hắn có chút bối rồi.
"Thật ạ? Chồng à, anh tốt nhất, yêu anh lắm luôn."
Nói xong còn không quên hôn chụt vào má hắn một cái.
[Ting, độ hảo cảm: 35%]
Lạc Thiên Kỳ cười thầm, vậy mới được chứ.
Quý Diệp đờ người ra, sau đó lập tức biến thành robot từng bước cứng ngắc bước về bàn làm việc của y, hai tay không ngừng chuyển động, lấy tài liệu và kí, nhưng trong đầu vẫn luôn quanh quẩn lời nói ngọt ngào cùng cái hôn kia.
Vì thế khi trợ lí Trần bước vào đã được chiêm ngưỡng một cảnh vô cùng đặc sắc, giám đốc nằm trên ghế chơi game, còn chủ tịch thì làm việc của giám đốc. Trợ lí Trần xém ngất, ôi mẹ ơi đây là cưng chiều vợ đến mức nào cơ chứ.
Cùng lúc đó trên phòng chủ tịch, thư ký Lưu đứng ngồi không yên chờ đợi chủ tịch nhà mình trở về làm việc.
Chủ tịch của tôi ơi, ngài lại rúc ở cái xó nào nữa thế, còn đống báo cáo chưa ký này.
Bên phòng phó chủ tịch, Lam Nguyệt Ánh vùi đầu trong đống tài liệu, tay vừa ghi miệng vừa chửi tên xếp ác ôn nào đó của mình. M* nó, khi nào mới xong cái đống này chứ, bà đây còn muốn đi kiếm vợ.
1503 bất lực nhìn ký chủ nhà mình đang vui vẻ nằm chơi game.
[Đây là do cậu gài người ta đi?]
Lạc Thiên Kỳ âm thầm phản bác.
'Không có à nha, ta đây chỉ là giúp hắn bận rộn xíu thôi mà, nhưng cũng vừa hay kiếm được hảo cảm còn gì? Đây là vì nhiệm vụ nha.'
1503 bĩu môi, có một ký chủ biết lươn lẹo, nó thật quá mệt mỏi.
"Phu nhân, ủa chủ tịch ngài cũng ở đây à?"
Thư ký Lưu từ bên ngoài đẩy cửa xông vào, thở hồng hộc như vừa chạy một đoạn dài, thấy hắn ở đây thì cũng có hơi ngạc nhiên, thì ra trốn việc để làm việc cho vợ, ngài đỉnh thật.
Quý Diệp dừng tay nhíu mày nhìn cô, Lạc Thiên Kỳ đang nằm cũng ngóc đầu lên nhìn cô gái sau đó tốt bụng rót cho cô một ly trà.
"A cám ơn phu nhân."
Thư ký Lưu là người duy nhất trong công ty kiên quyết gọi Lạc Thiên Kỳ là phu nhân mặc dù đã bị 'Lạc Thiên Kỳ' chỉnh đốn nhiều lần nhưng không được, thế là mặc kệ luôn, dù sao cũng chỉ có một người, không ảnh hưởng gì nhiều.
Thư ký Lưu nhận lấy tách trà rồi tu một hơi. Lạc Thiên Kỳ nhìn cô vội vã như vậy xem ra là có chuyện gấp, y tò mò hỏi.
"Có chuyện gì thế thư ký Lưu?"
'Cạch'
Thư ký lưu đặt mạnh ly trà xuống, vẻ mặt hốt hoảng nhìn y nói.
"Phu nhân, có người xưng là bạn gái ngài đến tìm."
Vừa dứt lời Quý Diệp cùng trợ lí Trần không hẹn cùng nhau quay đầu nhìn Lạc Thiên Kỳ.
Lạc Thiên Kỳ chớp mắt ngơ ngác nhìn bọn họ, tôi nói tôi không biết gì hết mấy người tin không?