Đã 3 ngày trôi qua, kể từ ngày Kiêu Binh Thần xuất chinh ra chiến trường, trong cung vẫn ấm êm chẳng có chuyện gì xảy ra. Vì thi hành nhiệm vụ cao cả của Binh Thần mà Trung Quân không rời Minh Châu nửa bước.
Minh Châu cũng ý thức được việc nguy hiểm đang rình rập như một con báo sẵn sàng vồ lấy nàng bất kì lúc nào sơ xuất. Nàng đã quyết tâm, quyết tâm luyện võ cho tốt, tự bảo vệ bản thân vẫn hơn dựa vào người khác.
Lục Long Cung lúc trời tối có vẻ yên tĩnh nhưng đi sâu vào bên trong sân tập mới thấy một nữ nhân mặc y phục gọn gàng màu tối, tóc buộc cao chuyên tâm luyện võ, nàng ấy đứng trước một bù nhìn bằng gỗ cứng cắp liên tục đánh vào nó, nhưng cú đánh không hề nhân nhượng, dứt khoát, nếu là người bằng da bằng thịt thì đã bị trọng thương.
Gần đó cũng có một người ngoại quốc tóc xoăn mũi cao, ngồi dựa vào cột cao của đình, chân duỗi ra mắt nhắm lại trông rất hưởng thụ gió thu lành lạnh.
"Ánh Nguyệt đem thuốc đến đây ".
Minh Châu sau một hồi cật lực đánh vào khúc gỗ thì đã mệt nhừ, mồ hôi đổ ra khá nhiều, nàng vén ống áo ra xem cánh tay bầm tím của mình.
“Của Tiểu Thư đây” Ánh Nguyệt luôn thủ sẵn một lọ thuốc xoa bóp trong người mỗi khi Minh Châu tập võ.
Minh Châu ngồi xuống ghế ở đình uống một ngụm trà, đưa tay ra cho Ánh Nguyệt bôi thuốc.
“Minh Châu này, sao muội phải hành hạ bản thân đến như thế. Đánh đến cả hai tay bầm tím, Kiêu Huynh mà biết sẽ giết ta mất”. Trung Quân Đại Thần cũng đến ngồi ghế đối diện lắc đầu nhìn Minh Châu.
"Biết làm sao được, kẻ thù rình rập khắp nơi, Muội không luyện tập chăm chỉ sẽ như lần trước chút nữa đã chết trong tạy độc phụ kia ".
"Cũng phải, Huynh cũng không ngờ lại là người đó ".
“Ngoài miệng thì tỷ tỷ muội muội, nhưng lại không ngờ đâm sau lưng”. Minh Châu thở dài, kéo ống tay xuống.
"Quách Phi giá đáo ".
Từ phía ngoài cổng cung vang lên một tiếng hô lanh lảnh của vị công công đi bên cạnh Tử Nghi, nàng đi vào bên trong vẫn là y phục đỏ rực rỡ trong màn đêm lập lòe, mắt đảo nhìn khắp nơi trong cung, nhưng không thấy người nào ra tiếp đón chỉ có vài thì vệ bước đến quỳ xuống trước mặt nàng nói:
"Quách Phi Phi cát tường ".
"Minh Châu đâu rồi ". Tử Nghi cao ngạo nhìn xuống đám thị vệ dưới chân
"Bẩm Tiểu Thư ở sân tập đằng sau ".
“Được rồi, lui đi”.
Nói rồi Tử Nghi được Phỉ Thúy đỡ đến sân tập, bắt gặp Ánh Dương, Ánh Nguyệt quỳ rạp
“Quách Phi vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”.
“Đứng dậy đi”.
Nàng không nhìn trực tiếp lướt qua đi đến trước mặt Minh Châu và Trung Quân Đại Thần
“Quách Phi vạn tuế”. Trung Quân vội đứng dậy cúi người hành lễ.
“Quách Phi ngọn gió nào đưa Nương Nương đến đây”. Minh Châu cười mỉm nhìn người trước mặt, nàng không đứng dậy chỉ bình thản uống nước.
Quách Phi nhìn sang Phỉ Thúy ra lệnh cho nô tỳ đưa đến trước mặt Minh Châu một bát canh nhân sâm còn đang nóng.
“Đây là của Thái Hậu cho ngươi, mau uống đi”.
"Đa Tạ ".
Minh Châu trực tiếp uống cạn bát canh trước đôi mắt ngạc nhiên của mọi người trong đó có cả Tử Nghi. Nàng mặc dù đem canh nhân sâm đến nhưng cũng không ngờ Minh Châu dễ dàng uống cạn như vậy, nếu như phản ứng bình thường sẽ tỏ ngay thái độ nghi ngờ canh có độc.
“Tại sao?”
“Bởi vì ta tin Quách Phi không hại ta đâu”.
"Trong cung đừng tin bất kì ai cả, ngươi hiểu không? ".
"Ta hiểu ".
Không khí trong đình nhỏ có vẻ im ắng hơn hẳn, hai người phụ nữ quyền lực cứ thế không nói câu gì chỉ bình thản thưởng trà ngon, bởi vì họ chẳng có gì nói với nhau.
Minh Châu biết Quách Phi không có ý xấu nên mới tin tưởng uống cạn bát canh, nếu có độc thật thì nàng ấy cũng chẳng có đường thoát khi có quá nhiều người của Minh Châu ở đây.
Sượt, Phập …
“Ai”.
Ở giữa không trung xa xa bay đến một mũi tên nhọn sượt qua mặt Minh Châu tạo ra một vết thương nhỏ rồi cấm thẳng vào cột gỗ đằng sau nàng.
“Bảo vệ Quách Phi, người đâu có thích khách”.
Từ trên mái nhà cao của Lục Long Cung xuất hiện một bóng dáng nữ nhân tóc dài buộc cao, tay cầm cung, đằng sau hiện rõ vầng trăng tròn bự phản chiếu bóng đen đứng hiên ngang nhìn về phía Minh Châu.
“Thật to gan, bây giờ còn dám động thủ ngay trong cung của Hoàng Thượng”. Trung Quân nắm chặt đấm gằn giọng, bản thân bước lên phía trước che chắn cho Minh Châu khi nhìn thấy bóng nữ nhân đó giương cung bắn đến, nhanh như chấp bắt được mũi tên chỉ bằng một tay.
Đoàng
Tiếng súng từ đằng sau Trung Quân vang lên, là Minh Châu, nàng vẫn giữ súng bên mình gặp lúc nguy cấp liền dùng đó bắn nữ thích khách trên cao, ả ta giật lùi về sau ôm lấy bụng đang bị chảy máu, dáng vẻ hoảng hốt giống như việc Minh Châu có súng nằm ngoài dự định của ả ta. Biết mình đấu không lại liền co chân tẩu thoát
"Được lắm, Cao Mỹ Linh ta xem ngươi chạy đi đâu, người đâu mau phong tỏa Lục Long Cung không cho Thích Khách bước ra ngoài nửa bước ".
“Mau lên phong tỏa cung”. Một thi vệ liền chạy đi
"Bảo vệ Quách Phi ".Sau đó Minh Châu quay sang nói với Phỉ Thúy rồi chạy đi theo Trung Quân đi mấy, bên tai vẫn nghe tiếng nói khe khẽ của Tử Nghi
“Cẩn thận”.
Lục Long Cung lúc này trở nên vô cùng náo động, đuốc sáng thắp sáng rực của một cung rộng lớn, thị vệ bao vây bên ngoài kín bưng không cho ai ra vào.
"Nữ Thích Khách biết điều thì bước ra đây đi, ngươi đã bị bao vậy không có đường thoát đâu, chỉ cần ngoan ngoãn ra mặt ta sẽ cho ngươi đường sống, nếu không khi Hoàng Thượng về TRU DI CỬU TỘC ". Minh Châu cầm đuốc sáng đứng trước cổng cung nhìn vào bên trong, nói to rõ từng chữ đủ để người ẩn nấp trong đó nghe.
“Vẫn không có động tĩnh gì”. Trung Quân cũng vô cùng sốt ruột
“Hừ cứng đầu, chúng ta soát, bị thương nặng như vậy để xem cho bay nhảy được nữa không?”.
Minh Châu nhếch miệng cười đắc ý cùng Đại Thần bước vào bên trong, đằng sau là một tốp cao thủ đi theo tay cầm kiếm dài thủ sẵn.
Minh Châu và Trung Quân lần theo vết máu bê bết bắt đầu từ chỗ ả ta bị ngã xuống từ mái nhà ngói đỏ, rồi nhỏ từng giọt đến thư phòng của Kiêu Vương. Nàng đưa đuốc cho Trung Quân đi đằng sau, đẩy cửa bước vào liền ngửi thấy mùi máu nồng nặc xung quanh canh phòng, rút trong tay áo ra khẩu súng vàng óng, mân mê từng đường nét khắc tinh xảo trên thân súng, chân vẫn bước chầm chậm theo vết máu:
“Cao Mỹ Linh, ta biết là ngươi rồi, trốn vô ích thôi, mau ra đây đi”.
Trong phòng vẫn rất yên tĩnh
"Cao Mỹ Linh ".
“Da, chết đi”.
Phập
Bóng đen sống chết lao tới từ sau tủ cắm con dao qua người Minh Châu, nàng sớm đã có cảnh giác liền né sang một bên, con dao sắt bén liền cắm thẳng vào kệ tủ đằng sau dính chặt vào đó. Nhanh như chớp nàng đập ống súng vào trước trán đối thủ khiến ả ngã ra đằng sau, lưu lại vết thương rỉ máu trên đó.
“Không sao chứ”. Trung Quân đứng nhìn diễn biến chớp nhoáng trước mắt mới kịp hoàn hồn, chạy đến hỏi thăm Minh Châu:
“Không sao”.
Trung Quân cẩn thận bước sang người bên cạnh, kéo mạnh mạng che mặt:
“Là Hương Trà???”
"Nô Tỳ này chết rồi ". Trung Quân đặt 2 ngón tay lên động mạch cổ của Hương Trà hồi lâu nhưng không thấy động tĩnh gì.
"Chết rồi … ". Minh Châu sợ xanh mạnh, chân hơi mất lực lùi về phía sau tựa vào kệ tủ, hơi thở gấp gáp như không trụ được nữa.
“Minh Châu đừng sợ, chuyện này muội phải làm quen trước đã, nào đừng nhìn nữa”. Trung Quân bật dậy đứng trước mặt an ủi tiểu muội muội, dùng thân che chắn cho Minh Châu.
Lúc này Tử Nghi mới bước vào thản nhiên nhìn sang Minh Châu rồi nhìn sang thi thể đang lạnh dần nằm dưới đất, nàng chẳng có cảm xúc gì gọi là sợ hãi, nàng đã quá quen với cảnh này rồi, từng giờ từng phút nàng đều cảnh giác với mối nguy hiểm xung quanh, cũng không biết bao nhiêu lần thoát chết dưới lưỡi kiếm vô tình của Thích Khách:
“Nô tỳ của Cao Phi? Chuyện của đầy tớ không thể không liên quan đến chủ nhân, đến Mẫu Đơn cung truy vấn cho rõ”.
“Mau đem thi thể của cung nữ này theo đến Mẫu Đơn cung”.
Trung Quân Đại Thần bước ra dẫn đầu đoàn người từ Lục Long Cung tiến thẳng đến chỗ Mẫu Đơn cung. Thấy đoàn người của Minh Châu và Quách Phi bước đến cổng cung, 1 nô tài mới chạy đến quỳ rạp xuống đất.
“Quách Phi vạn tuế”.
"Cao Phi đâu rồi ". Minh Châu không để ý đến người đang quỳ trực tiếp bước chân qua cửa dáo dác nhìn xung quanh Mẫu Đơn u ám.
“Dạ, bẩm Cao Phi dạo này thường hay trở bệnh, không tiện tiếp người”. Nô Tài lồm cồm bò dậy bước đến trước mặt Minh Châu cúi người, dáng vẻ lúng túng sợ hãi muốn cản người của nàng vào cung nhưng lại không có gan đó.
“Hỗn xược, lại tới nô tài như ngươi nói thay sao”. Quách Phi bước qua tên nô tài đang run sợ, trực tiếp bước vào trong lớn tiếng hất đổ vài cái bình hoa rực rỡ của Cao Phi đặt trong sảnh chính trang trí.
Xoảng
“Cao Phi đâu mau ra đây, trốn không có tác dụng gì nữa đâu”.
Vài giây sau, từ phía bên trong những tấm màn mỏng, thân ảnh Cao Mỹ Linh gầy gò ốm yếu mới xuất hiện, nàng vén tấm màn hồng nhạt ra, điềm đạm bước ra như thể đã biết lý do người của Minh Châu kéo đến đây đông như vậy.
“Không biết Quách Phi và Minh Châu đến đây làm gì mà ầm ĩ như vậy?”.
“Cao Phi thường ngày ra vẻ cao quý hiền lành lại làm ra những chuyện động trời như vậy, lén lút như con chuột như vậy thật mất mặt quá”. Minh Châu bước lên trước mặt Cao Mỹ Linh nhìn nữ nhân vẻ ngoài phúc hậu thì khẽ thở dài lắc đầu.
"Các người nói gì Cao Phi ta không hiểu ". Nàng vẫn ngẩng đầu cao mặt nhìn thẳng, chẳng thèm để ý đến ánh mắt đánh giá của Minh Châu.
Lập tức có 2 thị vệ khiêng một cái cán vào thẩy thứ nằm trên đó xuống đất một cách không thương tiếc, đó là Hương Trà đã chết, xác chết lạnh ngắt bị thẩy mạnh theo quán tính mà lăn đến gần đến chân của Cao Phi, mặt ngửa lên mắt chưa nhắm mắt như đang nhìn chằm chằm vào nàng khiến nàng sợ hãi lùi lại ngã nhào xuống đất nhưng vẫn cố lê lết từng tấc nhỏ tránh xa xác chết đầy máu kia.
“Hương Trà … sao lại, sao lại …”. Cao Phi dường như bất ngờ đến mức không nói nên lời, nàng chưa bao giờ nghĩ đến nô tì thân cận bên cạnh mình chết thảm như vậy.
"Cao Phi, không sao chứ??? ". Bên cạnh Cao Mỹ Linh còn một Hương Hoa, vội vàng ngồi thụp xuống đất đỡ chủ nhân mình đứng dậy, ánh mắt cũng mang theo đau thương nhưng không dám nhìn thẳng vào Hương Trà đang nằm dưới nền đất lạnh lẽo.
"Đừng giả vờ nữa, chuyện đến nước này thì nên nhận tội thì hơn ". Ánh mắt Minh Châu dời khỏi thi thể nhìn sang Cao Phi đang run rẩy đứng ở đó.
“Ta không biết gì hết”.
"Hay cho Cao Phi có tâm hồn thanh khiết. Người đâu mau xét thi thể Hương Trà "
Lập tức có 1 nghiệm thi bước tới lột đồ của Hương Trà nghiệm thi
“Các người làm gì vậy, Hương Trà tỉ ấy chết thảm như vậy còn chưa vừa lòng hay sao, còn định làm nhục tỉ ấy trước bao nhiêu con mắt như vậy”. Hương Hoa bước xúc khi nhìn tỉ muội thân thiết bị nghiệm thi trên người đang bị lột sạch quần áo, mà lao đến ngăn cản người nghiệm thi, xô người trẻ tuổi như vậy ngã nhào ra.
“Giữ người lại, lần này phải làm cho rõ, phạm tội giết người còn đòi nhân phẩm gì chứ, cứ lột sạch đồ của ả ta”. Tử Nghi đanh thép ra lệnh.
Sau vài phút im lặng chờ đời kết quả cuối cùng nghiệm thi cũng nói
"Bẩm, trên người của Hương Trà không có gì đáng nghi, chỉ có cái khăn này ".
Minh Châu cầm lấy cái khăn thêu hoa, lại là hoa Bỉ Ngạn lần này là chiếc khăn giống như đúc chiếc khăn kia, nàng cầm chặt cái khăn rồi nhìn sang thi thể trần trụi đã được người nghiệm thi che lại nhưng chỗ nhạy cảm mới phát hiện vết thương lần trước do Kiêu Vương gây ra ở cánh tay phải không còn, nếu đã lành cũng không thể lành nhanh như vậy mà không có vết tích gì, chứng tỏ còn có một thích khách khác.
“Ánh Dương, Ánh Nguyệt và các cung nữ xét hết tất cả nữ nhân trong đây xem ai có vết thương bên cánh tay phải, không ngoại trừ cả Cao Phi”.
“Ai dám, các người đừng tự tác oai tác quái nữa, không có Hoàng Thượng ở đây thì Cao Phi ta mới là chủ, các ngươi có quyền gì mà đòi xét. Quách Phi cũng chỉ là Nhị Phẩm ta mới là Nhất Phẩm đây này”. Cao Phi vừa nói xong câu, tất cả cung nữ đều dè dặt lùi lại vài bước đồng lại nhìn nhau rồi lại nhìn sang Minh Châu và Quách Phi chờ lệnh.
“Thái Hậu giá lâm”.
Tiếng hô lanh lảnh từ phía của điện vang lên, khiến mọi người đều phải chú ý đến tức khắc dạt sang hai bên quỳ rạp xuống đất.
“Thái Hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”.
“Tất cả bình thân”. Quách Giai Giai được nô tì đỡ đến trước Cao Phi bà nói:
"Không có Hoàng Thượng thì có Thái Hậu ta, đừng tưởng có chút vương vị của Nhất Phẩm rồi không xem ai ra gì, ta bảo xét ".
Thế là cả cung Mẫu Đơn của Cao Phi đều bị xét cả chẳng chừa một ai.
“Thái Hậu phiền người ra tay rồi”. Minh Châu đến bên cạnh Quách Giai Giai cầm tay bà thay lời cảm ơn.
"Ta cũng vì sự bình yên của Hoàng Cung nên mới như vậy ".
“Bẩm Thái Hậu, bọn nô tỳ đã xét cả, không có ai có vết thương trên vai cả”. Ánh Dương và Ánh Nguyệt nói.
"Quái lạ chắc chắn phải có, Trung Quân huynh có biết ai không ". Minh Châu nhìn sang người nãy giờ vẫn im lặng nhìn xung quanh hiện trường.
“Ta cũng không biết”.
“Thái Hậu đã xét đủ chưa, chuyện của Hương Trà không có bằng chứng là Thần Thiếp ra lệnh”. Cao Phi đắc ý bước đến vẻ mặt đắc ý.
“Hừm, coi như nhà người giỏi nhưng cũng không thoát khỏi nghi can. Người đâu mau chốt cửa Mẫu Đơn cung cho kĩ, đợi đến khi có bằng chứng, hồi cung”. Thái Hậu cũng không biết làm cách nào đành cho mọi người lui đi vì đã khuya.
“Cung Tiễn Thái Hậu, Cung tiễn Quách Phi hồi cung”. Điện Mẫu đơn đồng loạt hành lễ, thở phào nhẹ nhõm coi như qua ải này
“Khoan đã, ta còn chưa kiểm một người”. Trung Quân chợt hô lên khiến mọi người quay lại nhìn chàng khó hiểu.
“Còn ai chưa xét sao”.
“Minh Châu muội nhìn cái khăn trên tay muội, đoán xem khả năng còn ai chưa xét”.
Minh Châu vẫn không hiểu đưa chiếc khăn nhìn một lúc trầm ngâm mới nhướn mày nhìn sao Cao Phi vẫn đang đứng đó sự cao ngạo không hề thuyên giảm
“Hương Hoa đâu rồi Cao Mỹ Linh”.
Như bị đánh trúng tim đen, sắc mặt Mỹ Nhân kia bỗng tắt đi nét cười, đôi mắt tỏa ra sự lo lắng, nhìn xuống đất đảo liên hồi không biết trả lời như thế nào chỉ biết đứng chết trân ở đó, vừa rồi còn nói Hương Hoa trốn đi thật nhanh.
“Trốn rồi sao??? Coi Cao Phi ngươi còn trốn đường nào? Lập tức dán cáo truy nã Hương Hoa, đem được đầu của nô tỳ đó về lập tức thưởng trăm lượng. Cao Phi không thoát khỏi tội đem giam nhà lao chờ ngày xét xử”. Thái Hậu không cần Cao Phi trả lời cũng biết nên làm gì.
"Không được, ta vô tội, không được ta không có liên quan, mau buông ra, ta là Cao Phi các người có quyền gì ". Tiếng Cao Mỹ Linh gào thét càng nhỏ dần so với khoảng cách, ả ta đã quá đề cao chỗ ngồi Nhất Phẩm này rồi nên mới bị đạp đổ một cách không thương tiếc gì cả.
Sau khi tiếng thét của Cao Mỹ Linh hoàn toàn biết mất khỏi Mẫu Đơn Cung, Minh Châu mới quay lưng nhìn một lượt nô tì, thái giám ở đây, gằn giọng đe dọa họ
“Đã thấy rồi chứ, làm sai thì cả chủ tử cũng khó sống. Các ngươi nên tự lấy đó làm gương mà biết cách cư xử cho đúng”.
"Nô tì, nô tài đã rõ ".
"Thái Hậu, đêm khuya phiền người chạy đến đây giải quyết việc này rồi, để Thần Thiếp dìu người về cung nghỉ ngơi ". Quách Phi đỡ lấy cánh tay phải của Thái Hậu thỏ thẻ.
"Được, nên hồi cung thôi ". Quách Giai Giai nói rồi quay sang dặn dò Minh Châu
"Minh Châu con cũng nên về nghỉ ngơi cho tốt, Kiêu Vương không ở đây thì nên chú ý an toàn một chút, hoàng cung dường như sắp không còn yên bình nữa rồi ". Thái Hậu đôi mắt nhìn xa xăm về phía bầu trời đêm, không trăng không sao mù mịt mà dự tính được tương lai đầy sóng gió của Vương Triều họ Kiêu.
Minh Châu nhận thấy vẻ mặt lo lắng của Thái Hậu hằn lên khóe mắt thì liền nắm tay bà vỗ vỗ nhẹ lên
“Thái Hậu yên tâm, con sẽ tự biết bảo vệ bảo thân mình, người về nghỉ ngơi cho sớm”
“Cung tiễn Phật Gia Thái Hậu, Quách Phi, Đại Thần, Minh Châu tiểu thư”.
Đêm hôm đó tạm thời kết thúc như vậy, mọi người trả lại cho nhau sự yên bình về đêm, không còn ồn ào, đâu đó chỉ còn là những đợt gió lạnh thổi rít ngang qua, vài tốp thị vệ tuần xung quanh Điện.