Một lúc sau, ngay cả Triệu Nhất Minh cũng cho rằng Hoắc Đế Thành thực sự đã quên rồi .
Nhưng lại phát hiện, Hoắc tổng thường sẽ luôn luôn nhìn một chỗ ngẩn người, người càng ngày càng gầy, càng thêm ít nói. Thường xuyên tăng ca đến khuya, thà ngủ ở văn phòng cũng không về nhà.
Lúc này Triệu Nhất Minh mới ý thức được, Hoắc tổng không phải là đã quên Bạch Bắc Bắc, mà là giấu chị ấy ở sâu trong lòng rồi .
Một năm sau, bên ngoài gió lạnh gào thét, trong phòng bệnh một mảnh ấm áp.
Mấy người vây quanh một giường bệnh nín thở ngưng thần, nhìn Lâm Diệc Nhiên tháo băng vải trên mắt cô ra từng vòng, khẩn trương nắm tay, một câu cũng không dám nói.
“Bắc Bắc, có thể mở mắt rồi."
Giọng nói dịu dàng của Lâm Diệc Nhiên vang lên, người phụ nữ trên giường bệnh chậm rãi mở mắt.
Bắt đầu tầm mắt mơ hồ, chị ấy lấy tay che đi ánh sáng chói mắt, chớp chớp mắt, chậm rãi thích ứng, cuối cùng hoàn toàn mở ra.
Trước mắt là ánh sáng đã lâu không thấy, tầm nhìn rõ ràng, màu sắc sặc sõ, tất cả, quen thuộc lại xa lạ.
Bạch Bắc Bắc che miệng, niềm vui bất ngờ thật lớn, khiến chị ấy trong nháy mắt có chút không nói nên lời.
Lâm Diệc Nhiên nhìn dáng vẻ này của chị ấy , cũng biết chị ấy có thể nhìn thấy, cười nhắc nhở:"Bắc Bắc, đừng khóc, mắt chị vừa vặn, thường xuyên khóc sẽ dễ tổn thương mắt."
” Ừm.... Ừ, tôi không khóc, không khóc!"Bạch Bắc Bắc nghẹn ngào, ép nước mắt trở về.
* Bác sĩ Lâm, thì ra anh trông như thế này ạ .”
Bạch Bắc Bắc nhìn anh ấy , bác sĩ Lâm mặc áo khoác trắng, giống như chị ấy tưởng tượng, phong độ nhẹ nhàng, ôn nhuận như ngọc.
Chị ấy dí dỏm nháy mắt với anh ấy, chế nhạo nói:"Thật đẹp trai! Trách không được các y tá trong bệnh viện đều gọi
anh là nam thầi Lâm Diệc Nhiên có chút mất tự nhiên đỏ mặt, bộ dáng quẫn bách, chọc cho Bạch Bắc Bắc lại cười vài tiếng. Đôi mắt hoa đào của chị ấy hiện lên màu hồng nhạt, nước mắt vừa mới tuôn ra đọng trên lông mi dày của chị
„ trong mắt lóe lên tia sáng nhỏ vụn, làn da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp.
Lúc hé
như ngừng đập, vành tai đỏ ửng lập tức lan đến tận mang
ệng cười, Lâm Diệc Nhiên cảm thấy tim mình
tai.
Bạch Bắc Bắc còn chưa chú ý tới một màn này, bác sĩ Lâm đã bị người khác đẩy ra.
Sở Thanh Nguyệt ỷ vào thân hình cao lớn, lập tức vọt tới trước mặt Bạch Bắc, quơ quơ tay trước mặt nàng:"Bắc Bắc , chị có thấy được tôi không, đây là mấy?”
Bạch Bắc Bắc vội vàng đõ lấy chị ấy :"Cẩn thận một chút, đừng ngã.”
Bốn năm trôi qua, Sở Thanh Nguyệt vẫn hấp tấp như hồi đại học, một chút cũng không thay đổi.
” Chị thực sự có thể nhìn thấy tôi !" Sở Thanh Nguyệt thấy chị ấy tỉnh chuẩn đõ lấy mình, hưng phấn hô một tiếng, ôm
chặt bả vai của chị ấy , thanh âm cũng hơi nghẹn ngào.
“Bắc Bắc của chúng ta cuối cùng được nhìn thấy rồi , bốn năm rồi, cuối cùng cũng được nhìn thấy."
Giọng nói này khiến Bạch Bắc Bắc cũng muốn khóc, đúng vậy, rơi vào bóng tối suốt bốn năm, cuối cùng chị ấy cũng có thể nhìn thấy, thật tốt!
* Bắc Bắc, tôi thì sao, chị có thể nhìn thấy tôi không?"
* Còn có tôi ?"
Bên cạnh truyền đến hai giọng nữ hưng phấn, Bạch Bắc Bắc nhìn qua, chính xác chỉ vào các chị ấy, gọi ra tên của các chị ấy.
“Chị là Ôn Ngu!"
“Chị là Hứa Dĩ Muội !"
Ba người bọn họ đều là bạn cùng phòng thời đại học của chị ấy, từ khi trong nhà xảy ra chuyện, sau khi bị mù, Bạch Bắc Bắc sợ gây thêm phiền toái cho các chị ấy , sau khi tốt nghiệp cũng không chủ động liên lạc với các chị ấy nữa.
Ôn Ngu và Hứa Dĩ Muội cũng tiến lên ôm lấy chị ấy , bốn nữ sinh ôm nhau, vừa khóc vừa cười, khiến người ngoài phòng bệnh không ngừng thò đầu vào nhìn.
“Được rồi, đừng khóc nữa, Bắc Bắc của chúng ta hiện tại mắt vừa vặn, không thể khóc."
Sở Thanh Nguyệt nhớ tới những lời Lâm Diệc Nhiên vừa nói, hai mắt đỏ bừng, bảo hai người thu liễm một chút, nhìn Bạch Bắc Bắc hỏi không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!