Chiếc bánh pizza cũng rơi xuống sàn.
"...Anh, anh?"
Ôn Thanh Hữu nhìn cô với ánh mắt "Anh không biết là anh ta.
Anh trai thật và anh trai giả gặp nhau. Đây là bữa tiệc chết chóc hả!
Ôn Dư hoảng sợ, lảo đảo tiến lên một bước: "Anh, không... Anh nghe em nói."
Nhưng Tưởng Vũ Hách không cho cô cơ hội để nói. Anh trực tiếp nắm lấy cổ tay cô rồi kéo đi một cách mạnh mẽ.
Ôn Thanh Hữu còn muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Lệ Bạch và mấy người đi cùng ngăn lại. Bọn họ cũng không che giấu sự uy hiếp và cảnh cáo đối với anh ấy.
Thật không ngờ, anh trai giả của em gái còn độc đoán hơn cả anh trai thật.
Ôn Thanh Hữu mỉm cười không nói gì và đóng cửa lại.
Trên đường trở về, Ôn Dư xoa xoa cổ tay suýt chút nữa bị gãy, cô cẩn thận quan sát Tưởng Vũ Hách.
Khuôn mặt người đàn ông này hiện giờ rất lạnh lùng và khó coi. Từ sau khi lên xe anh vẫn luôn im lặng không nói.
“Anh trai..."
"Câm miệng." Tưởng Vũ Hách không thèm nhìn cô một cái, giọng điệu tuy rằng bình tĩnh nhưng Ôn Dư có thể biết đây là khúc dạo đầu cho một trận cuồng phong.
Ôn Dư không trách Tưởng Vũ Hách vì đã tức giận như vậy.
Lần trước cũng vậy, cô bảo đi làm đẹp nhưng cuối cùng lại đón Tết cùng "đàn ông" khác trong nhà hàng, khách sạn.
Hôm nay thì nói là đi nhận quà, nhưng kết quả còn kinh khủng hơn, cô trực tiếp cùng đàn ông chạy vào phòng khách sạn.
Hôm nay thì nói là đi nhận quà, nhưng kết quả còn kinh khủng hơn, cô trực tiếp cùng đàn ông chạy vào phòng khách sạn.
Ôn Dư không biết nên giải thích như thế nào. Không, khung cảnh này vốn dĩ không thể giải thích được. Cô không thể nói răng cô đã đến phòng của ai đó để lấy một món quà.
Ôn Dư cúi đầu âm thầm thở dài. Quên đi, hôm nay phải ở một chỗ bị ăn mắng rồi. Cứ coi như cái giá phải trả cho việc. lừa dối anh mấy tháng nay đi. Nếu trước khi đi bị anh mảng thì sau này nghĩ lại cũng không thấy quá áy náy.
Suốt quãng đường cả hai người đều im lặng. Khi họ về đến nhà thì dì Mười Hai đang dọn dẹp trên lầu hai: "Cháu về rồi à?"
Chữ cuối cùng vừa nói ra, Tưởng Vũ Hách đã kéo Ôn Dư như một cơn gió đi vào trong phòng, cửa phòng đóng rầm một cái.
Gương mặt dì Mười Hai cũng biến mất.
Hai người lúc nào cũng mạnh bạo như vậy. Có thể đối xử tốt với bà lão như tôi tốt một chút không?
Khi Tưởng Vũ Hách đi vào, anh đẩy Ôn Dư ra sau cánh cửa, cảm xúc bị kìm nén suốt chặng đường cuối cùng cũng bộc phát.
"Chơi vui không."
"Nói chuyện! Anh hỏi em có vui không."
Ôn Dư bị Tưởng Vũ Hách giam giữ trong vòng tay khiến cô không thể di chuyển.
Không vui vẻ gì cả. Cô có thể nhìn ra Tưởng Vũ Hách đang rất tức giận. Cô im lặng không nói muốn dựa vào. phương pháp lúc trước, làm một cô bé ngoan ngoãn cố gắng hết sức tự cứu mình.
Vì vậy, cô cẩn thận chọc chọc vào ngực Tưởng Vũ Hách: "Anh à, sao không uống chút nước trước khi mắng em."
Không ngờ Tưởng Vũ Hách lại cười lạnh một tiếng, anh đưa tay ấn cô vào cửa.
"Anh trai?"
"Ai là anh trai của em?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!