"Đồ súc sinh, đây là chuyện mà con người có thể làm ra àI"
"Còn mày, không biết xấu hổ, không có đạo đức, làm ra loại chuyện sỉ nhục gia tộc này!"
?? Ôn Dư sửng sốt, ngẩng đầu lên. Ngay sau đó là một lời thoại đẫm nước mắt:
"Chúng mày là anh eml Anh em ruột đấy! Sao chúng mày có thể, có thểt!!"
Nói xong, người cha trên TV tức giận đến mức ngất đi.
Dì Mười Hai một bên lau bàn, một bên lại tặc lưỡi: "Ôi, đúng là tạo nghiệp, anh em ruột thịt sao có thể làm ra chuyện này được chứ."
Ôn Dư:"...
Trong vòng một giây.
Tất cả những sự bình tĩnh điềm nhiên mà Ôn Dư cố gắng tạo ra đều sụp đổ.
Ngày hôm qua khi Tưởng Vũ Hách kéo cô vào phòng, dì Mười Hai cũng ở đó, Ôn Dư cũng không rõ dì ấy có nghe được gì không, cũng có thể bây giờ dì ấy đang ám chỉ điều đó, cho. dù thế nào, ngay lúc này, cô dường như bị xé rách trước mặt mọi người. Từng lớp từng lớp bị xé rách, cô không thể nào ngồi yên được nữa.
Cô đứng dậy, vừa bối rối vừa kích động: "Em no rồi." Sau đó cô chạy lên phòng của mình ở tầng hai.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Tưởng Vũ Hách hơi giật mình, sau đó nhanh chóng đuổi theo cô, khi đi qua dì Mười Hai còn cau mày:
"Dì không thể xem gì đó bình thường một chút được sao?"
Dì Mười Hai: "???"
Mình lại làm gì sai sao?
Ôn Dư vội vã trở về phòng, vừa định đóng cửa lại thì Tưởng Vũ Hách theo sát phía sau đã đưa tay ra chặn cửa trước.
Sức của Ôn Dư không thể đọ được với Tưởng Vũ Hách, anh đẩy nhẹ một cái, cô liền lùi lại hai bước, loạng choạng đứng ở trong phòng.
Anh cứ như vậy bước tới, còn đóng cửa phòng lại.
Ôn Dư:"...
Tưởng Vũ Hách đi một bước thì Ôn Dư lại lùi một bước, cho đến khi lùi đến bàn trang điểm, hai tay cô đặt lên đó...
“Dừng lại” Cô sợ anh lại lập lại chuyện tối qua: “Anh đừng qua đây nữa.”
Tưởng Vũ Hách dừng lại ở đó, cũng không đi xa hơn nữa.
Anh ngừng một chút, dường như cảm thấy bất lực vì chỉ sau một đêm mà khoảng cách của hai người đã biến thành như vậy, một lúc sau, anh mới nhẹ nhàng nói, giọng còn hơi khàn:
"Chuyện hôm qua... là lỗi của anh."
"Anh có thể giải thích."
Tưởng Vũ Hách nhẹ giọng nói, Ôn Dư chỉ cúi đầu nghe, cô cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Trong thâm tâm cô biết rõ họ không phải là anh em ruột, nhưng hiện tại cô đã giả thành một người mất trí nhớ, hơn nữa còn là một người sau khi mất trí nhớ vẫn nhất quyết coi Tưởng Vũ Hách là anh ruột của mình.
Vì vậy, giờ cô cũng không thể biểu hiện ra bộ dáng [Em hiểu, em hiểu mà.)
Nếu làm như vậy, chắc khác nào bộ phim vừa chiếu trên TV, khẳng định cô dây dưa cùng anh ruột của mình. Đó là loạn luân đấy?
Ôn Dư cảm thấy mình như bị vây quanh bởi Tu La Tràng(1), cho dù làm thế nào cũng là sai.
Cô nhắm mắt lại, chỉ có thể thuận theo hình tượng mà mình đã xây dựng:
“Em coi anh là anh ruột, vậy mà anh...” Cô đã quyết định rằng cho dù Tưởng Vũ Hách muốn giải thích hành vi này của mình như thế nào thì cô cũng sẽ theo ý anh và chấm dứt câu chuyện này.
Ai ngờ, Tưởng Vũ Hách lại ngập ngừng: "Nhưng anh không coi em là em gái."
Ôn Dư: "...
Ôn Dư: "???"
Ôn Dư đơ luôn.
Cô dùng một ánh mắt [Anh nói gì vậy, anh say rồi à, anh đang muốn công khai loạn luân với người em gái mất trí nhớ này đấy] để nhìn Tưởng Vũ Hách.
Cô khó mà tin được, mở miệng thở dốc: "Anh..."
Thật ra, sau nụ hôn bốc đồng đêm qua, Tưởng Vũ Hách cũng đã thấy hối hận.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!