Nói xong, từ trong túi Ôn Thanh Hữu lấy ra một tấm danh thiếp: “Hân hạnh được gặp cậu.”
Tưởng Vũ Hách không nhúc nhích.
Suy nghĩ của anh vẫn đắm chìm trong hai từ "anh trai" mà Ôn Thanh Hữu vừa nói.
Nếu đó là sự thật, đây có thể là điều kỳ quặc và ngớ ngẩn nhất mà anh đã hiểu lầm kể từ khi lớn lên.
Vẻ mặt anh có phần sững sờ, anh dừng lại, vẫn bình tĩnh cúi đầu xuống.
Anh đọc nhanh thông tin trên tấm danh thiếp bằng tiếng Anh đó.
Ông chủ của một công ty đầu tư Phố Wall.
Sau khi cha mẹ ly hôn, Ôn Thanh Hữu đã đổi họ của mình thành họ Tống của mẹ, vì vậy, bất kể trên danh thiếp hay trong môi trường mà anh ấy đang ở, tên anh ấy đều là Tống Thanh Hữu.
Thật lâu, Tưởng Vũ Hách không nói chuyện.
Anh đảm mình trong thế giới kinh doanh nhiều năm, từ lâu anh có thể che giấu mọi cảm xúc của mình dù vui hay giận mặt anh cũng không biến sắc.
Nhìn ngoài mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng vô số cảm xúc của anh đang ngấm ngầm trôi nổi.
Anh trai? Anh trai của cô? Sao có thể như thế được.
Nhưng mà
Tại sao điều này là không thể.
Một lúc lâu sau, dường như Tưởng Vũ Hách đã hồi phục. sau cú sốc, anh quay sang hỏi Ôn Dư để xác minh:
“Là thật à?”
Ôn Dư mấp máy môi, không biết trả lời vấn đề này như thế nào.
Thừa nhận nó có nghĩa là cô đã khôi phục trí nhớ của mình.
Nếu cô không thừa nhận thì tại sao cô lại rời đi.
Ôn Thanh Hữu nhận ra được Ôn Dư đang khó xử, anh ấy giúp cô trả lời vấn đề này.
“Cậu không cần hỏi em ấy, em ấy đang bị mất trí nhớ, không nhớ rõ tôi là bình thường.”
Tưởng Vũ Hách cười: “Vậy làm sao tôi có thể tin lời của anh, anh có thể nói anh là ai mà anh muốn.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!