A aa đợi được rồi!
Khóe miệng của Ôn Dư hơi cong nhẹ, mà vẫn cố ý làm giá, ho một tiếng: “Ờ, đợi em sắp xếp đã”
Tưởng Vũ Hách: “???”
Anh kéo cô lại: “Đi với anh mà cũng phải sắp xếp?”
Ôn Dư: “... Tưởng Vũ Hách anh đúng là không có tâm.
Cuối cùng, kế tiếp cái tên “Quý cô văn phòng” được lan truyền cả công ty, thì hôm nay cô lại được thăng chức thành “Quý cô phòng họp”.
Lần đầu ông chủ họp lại để một cô gái ngồi nghe bên cạnh, đây là điều trước nay chưa từng có. Đến cả Ôn Dư cũng không nghĩ răng Tưởng Vũ Hách sẽ dẫn cô đi họp cùng, lại còn ngồi bên cạnh anh.
Lớn từng này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô tham gia một cuộc họp chính thức như vậy nên Ôn Dư vô cùng thận trọng, lưng ngồi thẳng một cách đoan trang, chỉ sợ có chỗ nào không đúng sẽ làm mất mặt Tưởng Vũ Hách.
Cuộc họp hôm nay trừ việc báo cáo và tổng kết lại một tuần như bình thường, thì hạng mục quan trọng nhất là thảo luận về cuộc đấu thầu bản quyền văn học truyền hình và điện ảnh lần thứ ba sẽ diễn ra vào tháng sau.
Mấy năm nay việc phát triển ip rất thịnh hành, các cuộc đấu thầu ip mỗi năm đều thu hút rất nhiều sự quan tâm của các nhà đầu tư, các công ty truyền hình và điện ảnh và các công ty giải trí. Một ông trùm trong ngành giải trí như Á Thịnh đây thì càng không bỏ qua.
Ôn Dư ngồi nghe chăm chú họ thảo luận mười mấy hạng mục sắp tới sẽ tham gia trong cuộc đấu thầu, phân tích kỹ lợi nhuận và bối cảnh thị trường của từng tác phẩm, y hệt như một công ty cao cấp.
Hội nghị kết thúc, trở về phòng làm việc, Ôn Du nghe hạng mục văn hóa liên tiếp ba giờ đồng hồ nên có chút mệt mỏi, Tưởng Vũ Hách liếc mắt hỏi cô: “Nghe mệt rồi à?”
Ôn Dư läc lắc đầu. “Em nghe rồi, vậy em thấy anh sẽ thầu bộ nào.” Tới rồi đó, lại là một bài kiểm tra đột xuất nữa.
Ôn Dư lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt: “Trả lời đúng có thưởng không?”
Tưởng Vũ Hách theo thói quen tựa vào ghế: “Em trả lời đã rồi nói”
Hôm nay Ôn Dư thực sự đã nghe rất kỹ càng, hơn nữa còn quan sát cả những thay đổi biểu cảm của Tưởng Vũ Hách. Ngưng lại chốc lát, cô n ngừng nói: “Là bộ “Khoảnh khắc ấy anh yêu em" à?”. Đây là bộ tiểu thuyết thanh xuân có lượng bình chọn cao với hơn 100 triệu lượt truy cập trên trang web.
Nói xong, Ôn Dư đang chờ phản ứng của Tưởng Vũ Hách, nhưng người đàn ông đó không rõ ý tứ như nào chỉ cười nhẹ một cái, chẳng nói gì cả.
Ôn Dư biết, biểu cảm này của anh chỉ là muốn để mặt mũ cho mình, không muốn nói toẹt ra là mắt nhìn kém mà thôi.
Cô lập tức im lặng, chăm chú ngồi bên cạnh xem lại bản tổng kết cuộc họp, nhìn lại biểu đồ một lần nữa để xem rốt cuộc đâu mới là ip hợp ý Tưởng Vũ Hách nhất.
Đến khoảng 5 giờ rưỡi chiều, người đàn ông bên cạnh mới nhìn đồng hồ, đột nhiên đóng tài liệu lại: “Đi thôi.”
Ôn Dư đang chìm đảm trong biển tri thức, hơi do dự: “Đi đâu”
“Thưởng cho em”
Ôn Dư đứng hình hai giây, sau đó mới nhận ra: “Em nói đúng rồi à?”
Tưởng Vũ Hách ừ một tiếng, giấu nụ cười trong ánh mắt: “Khó lắm mới đúng được một lần.”
A a a!
Ôn Dư giống như kiểu lần nào kiểm tra cũng đều không qua cửa, mà nay lại được 60 điểm vậy đó, vui tới nỗi mà hoa chân múa tay hết cả lên, một hồi sau mới để ý tới vấn đề chính:
“Anh muốn thưởng cho em như nào?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!