Thật ra sợi dây chuyền này là Tưởng Vũ Hách bảo người mua ở quầy hàng đặc biệt từ lúc trước đi Giang Thành, định sau khi gặp Triệu Văn Tịnh sẽ tặng cho cô ta.
Tưởng Vũ Hách thừa nhận lòng mình có cảm giác nhớ mãi không quên với cô gái đưa mình tờ giấy kia, lúc đó loại trừ các cô gái có ở hiện trường thì Triệu Văn Tịnh là người có khả năng nhất, vì vậy đã mua quà tặng.
Chỉ không nghĩ tới sau khi gặp mọi chuyện lại không như: anh nghĩ.
Cho dù trên người đối phương có mùi nước hoa giống, phong cách quần áo ăn mặc không khác mấy, nhưng không biết làm sao Tưởng Vũ Hách cảm thấy cảm giác thay đổi.
Cô ta không giống cô, hoặc là không giống như người mà mình tưởng tượng.
Vì vậy chiếc vòng cổ kia vẫn chưa được tặng đi.
Mà Tưởng Vũ Hách không có ý định xem video Lưu Đoàn gửi đến.
Trên đời có rất nhiều duyên phận, cô gái kia có lẽ ở trong một thoáng kinh ngạc của mình. Nhưng Tưởng Vũ Hách biết bây giờ ở trong lòng mình người nào mới quan trọng hơn.
Người nào mới thật sự xứng với từ “Không Thể Quên” này, hợp đeo dây chuyền này.
Vì vậy đến cùng Triệu Văn Tịnh có phải cô gái kia hay không, cô gái kia có phải là người khác không, Tưởng Vũ Hách không còn muốn đi kiểm chứng.
Phát hiện Ôn Dư không thỏa mãn câu trả lời này của anh, anh lập tức bổ sung một câu: “Đeo đi, không cho phép tháo ra: Giọng điệu không được phép tháo ra. Ôn Dư mím môi, còn băn khoăn chuyện buổi tối, trên người kỳ lạ vẫn chưa hết: “Vòng cổ đẹp như thế không tặng cho chị gái anh muốn tìm kia à?”
Tưởng Vũ Hách nâng mắt lên: “Anh thích tặng cho em gái: Ôn Dư: “...” “Được rồi, không có việc gì thì về ngủ đi.”
Nam nữ trưởng thành có chút tình cảm tuy rất vi diệu nhưng Ôn Dư cảm nhận được.
Ví dụ bây giờ vòng cổ này cho dù Tưởng Vũ Hách chưa nói gì nhưng cô vẫn cảm nhận được thành ý của anh.
Thật ra anh lại đang giải đáp chuyện Lưu Đoàn, chỉ là cách làm rất đặc biệt cũng rất bá đạo.
Là phong cách trước sau như một của anh không sai, trong lòng Ôn Dư thoải mái cũng không sai, nhưng...
Cô bỗng hơi áy náy.
Một chiếc vòng cổ có ý nghía như vậy đeo lên cổ một đứa lừa đảo như cô, giống như khóa sắt nặng ngàn cân treo ở trước ngực, lại giống dây thừng trên đài hành hình trước thời hạn kéo cổ cô.
Ôn Dư nuốt một ngụm nước bọt, muốn hỏi gì đó nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.
Cô chậm rãi xoay người, đi tới cửa lấy dũng khí quay lại: “Anh trai, ngày 14 anh có rảnh không?”
Tưởng Vũ Hách chớp mắt một cái vi diệu: “Tháng này?” “Ừ, em muốn ngày đó mời anh ăn cơm”
Tưởng Vũ Hách dừng một chút, nhìn cô từ xa: “Vì sao?” “Không vì sao cả, chỉ muốn cùng anh ăn một bữa cơm,
nhân tiện...” Ôn Dư dừng vài giây, giọng dần chột dạ: “Có mấy lời muốn nói với anh.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!