“Cô ấy tựa hồ muốn cái gì đó nhưng nghĩ lại không nói gì, có lẽ là ngượng ngùng, thiếu nữ còn cần rất nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày.”
Tưởng Vũ Hách xoa xoa trán dừng một chút: “Đã biết.”
Vứt chiếc áo khoác lên giường, anh dựa vào ghế sô pha nhắm mắt lại một lúc.
Giang Thành xảy ra chuyện không hay, Tưởng Vũ Hách nhân cơ hội này ngăn chặn màn kịch xấu, mấy ngày nay từ khi anh trở về, chủ yếu là đến cầu tình thay cho Lê Mạn.
Vậy thì sao. Anh chưa bao giờ là người đi cầu tình hộ.
Nhưng nghĩ đến sự xuất hiện đột ngột của người phụ nữ ở dưới tầng, Tưởng Vũ Hách cảm thấy giống như anh đang tự tát vào mặt mình.
Anh nhằm mắt lại, cởi cúc áo một cách mệt mỏi và cáu kỉnh
Chợt nhớ ra điều gì đó, anh đứng dậy đi vào phòng làm việc bật máy tính lên.
Nhân viên đã gửi danh sách mời của tất cả các khách mời tham dự buổi hòa nhạc đến hộp thư của anh, nhưng anh đã bận rộn trong hai ngày trước khi trở lại Giang Thành, vì vậy anh chưa có thời gian để xem nó.
Có tổng cộng ba mươi vị khách, hầu hết đều là người trong giới giải trí và anh đã gặp họ vào đêm hôm đó. Các nhân viên cũng sắp xếp các tài liệu liên quan đến ít hơn mười vị khách từ các lĩnh vực khác.
Sáu người đàn ông và bốn người phụ nữ, hai trong số bốn người phụ nữ là trung niên, còn lại là hai cô gái trẻ, một người là người nước ngoài với mái tóc ngăn màu vàng và người còn lại là một nhân vật xã hội nổi tiếng ở Giang Thành, tên là Triệu Văn Tĩnh.
Nhìn vào bức ảnh, dáng người của cô ấy rất gần với người phụ nữ bí ẩn đêm đó, đặc biệt là cả hai đều có mái tóc dài như nhau.
Chỉ là nó trông khác với những gì anh tưởng tượng.
Dù sao đi nữa, Tưởng Vũ Hách tạm thời ghi nhớ cái tên này.
Sáng sớm hôm sau, vì ngại về sự ăn nhờ ở đậu nhà người khác, công dân hạng ba Ôn Dư đã dậy sớm để tang bốc Tưởng Vũ Hách và tiễn anh đi làm.
Thực ra là cô bị tiểu cấp, hơn năm giờ sáng cô đã tỉnh dậy, vụng về đi vệ sinh xong ngủ mãi không được, vừa nghe thấy dì Mười Hai ở phòng bên đã dậy, cho nên cô siêng năng hơn đi giúp đỡ để thiết lập quan hệ nội bộ.
Vốn tưởng rằng dì Mười Hai dậy làm bữa sáng từ sáu giờ sáng, vị thiếu gia này nhất định sẽ là người dậy sớm, nhưng Ôn Dư đã ngồi bất động trong phòng đến tám giờ rưỡi sáng, mặt trời đã hoàn toàn chiếu vào trong phòng rồi mà trên tầng vẫn chưa có động tĩnh gì.
Trong thời gian chờ đợi, người của viện điều dưỡng đã mang xe lăn và một ít thuốc uống tới.
Ôn Dư lại thay chiếc xe lăn mới của mình và từ dì Mười Hai cô biết được chiếc xe lăn cũ tối qua đã được bà nội Tưởng sử dụng. Bà ấy hiện giờ đang đi nghỉ ở nước ngoài với cháu gái lớn và sẽ quay trở lại sau một thời gian.
Hóa ra Tưởng Vũ Hách có một chị gái.
Ôn Dư nghĩ thầm, cô phải đối phó với Thẩm Minh Gia trước khi chị gái của anh trở về.
Dù sao vở kịch này có thể diễn một lúc chứ không thể. diễn cả đời, càng nhiều người càng dễ phạm sai lầm.
Đến chín giờ, cuối cùng Tưởng Vũ Hách cũng đi xuống lầu.
Bên trong chiếc áo vest đen mở rộng, vẫn còn một chiếc áo sơ mi đen.
Giống như phong cách trang trí màu đen, trắng và xám của ngôi nhà này, không thể tìm thấy trên cơ thể người đàn ông này bất kỳ màu sắc nào của trần gian.
Nó làm cho người ta thấy vô cùng khó tiếp cận.
Mặc dù ý nghĩ trong đầu cô đang dâng trào nhưng khi tiếng bước chân đi tới trước mặt, trong giây lát Ôn Dư chuyển sang khuôn mặt chuyên nghiệp nghênh đón: “Anh, chào buổi sáng.”
Nhưng Tưởng Vũ Hách không thèm nhìn cô một cái, không dừng lại ở đó, anh chỉ nói với dì Mười Hai câu “Tôi không muốn ăn sáng” rồi bước ra ngoài.
Ôn Dư bị anh bỏ qua hoàn toàn há miệng thở dốc, cô có chút ngại ngùng.
Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, cho dù là ở Tưởng Vũ Hách và cô căn bản không có nói chuyện cùng nhau, cô lựa chọn ôm đùi anh cũng tương đương với phải chịu cô đơn.
Khi Ôn Dư đang nhìn chăm chắm vào bóng lưng người đàn ông và cố gắng tìm cách, cô đột nhiên phát hiện có thứ gì đó rơi xuống từ trên người anh.
Một vật nho nhỏ nằm trên tấm thảm, có ánh kim loại.
Cô sững người một lúc, lập tức điều khiển xe lăn tiến đến, lúc này mới phát hiện đó là khuy áo.
Không phải là cơ hội đến rồi sao?
Ôn Dư lập tức mở cửa đuổi theo.
€ó lẽ là bởi vì trong nhà có một bà cụ ngồi xe lăn nên một bên cổng biệt thự có một cái dốc, Ôn Dư thuận lợi trượt qua, cô nhìn thấy Tưởng Vũ Hách chuẩn bị lên xe, vội vàng kêu lên một tiếng: “Anh ơi, anh làm rơi đồ rồi ~”
Tưởng Vũ Hách dừng lại và nhìn sang.
Người tài xế ngồi ở hàng ghế trước kinh ngạc nói: “Thiếu gia, cậu đưa cô gái đó về à?”
Vệ sĩ Lệ Bạch cũng liếc nhìn ông chủ của mình Ôn Dư không để ý đến biểu tình vi diệu của hai người này, cô điều khiển xe lăn tới trước mặt Tưởng Vũ Hách, đưa
khuy măng sét cho anh: “Nó rơi trên tấm thảm ở cửa.”
Biết đây là cơ hội tiếp cận, Ôn Dư chủ động kéo tay áo anh: “Để em đeo cho anh.”
Khi thiết kế khuy măng sét cho Thẩm Minh Gia, cô đã học được cách đeo chúng.
Cô đã nhiều lần mơ mộng về lần đầu tiên được đeo khuy măng sét cho bạn trai mình nhưng bây giờ những suy nghĩ đó của cô đều tập trung vào người đàn ông trước mặt này.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!