Tưởng Vũ Hách từ thang máy ở tầng hầm đi thẳng lên tầng hai, anh muốn đến phòng làm việc của mình. Nhưng khi anh đi đến trước phòng của Ôn Dư lại thấy cửa mở, anh tùy tiện gọi cô một tiếng, thấy không có ai trả lời, anh mới đi vào.
Không ngờ vừa vào đã không thấy người đâu, nhưng anh lại nhìn thấy một cặp khuy măng sét tinh xảo cô đặt trên bàn.
Anh vốn không thèm để ý, đã định xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng anh đột nhiên chú ý đến nó.
Khuy măng sét?
Cô mua khuy măng sét để làm gì.
Tưởng Vũ Hách mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, quay lại cầm nó trong tay để xem, khuy mắng sét được làm bằng đá quý màu đen và được làm rất tinh xảo.
Anh đang xem xét thì vô tình xoay nó lại, bỗng anh phát hiện có một chữ cái “J' (1) được khắc ở mặt sau khuy măng sét.
J?
Anh vừa tặng cô một chiếc vòng cổ ruby, giờ cô lại mua cặp khuy măng sét bằng đá quý màu đen có khắc chữ “J trên đó?
Không phải là nó hơi trùng hợp quá à.
Khi anh đang trầm tư suy nghĩ, Ôn Dư đã quay lại và nhìn thấy Tưởng Vũ Hách đang cầm khuy măng sét trong tay và vẻ mặt của cô hiện rõ nét không được tự nhiên.
Có vẻ như cô không thực sự muốn anh tìm thấy thứ này.
Tưởng Vũ Hách hỏi cô: “Chiều nay em đi mua cái này à?”
Ôn Dư mấp máy môi, trong một giây đồng hồ trong đầu cô đã hiện lên đủ loại lý do, nhưng hình như không có cái lý do nào có thể giải thích được vì sao khuy măng sét xuất hiện ở chỗ này.
Đây là phụ kiện của nam giới, không thể nói là dùng cho cá nhân.
Hơn nữa chữ “J' ở mặt sau kia cũng không thể nói nó là của Ôn Thanh Hữu.
Đáng sợ nhất chính là từ trong ánh mắt của Tưởng Vũ Hách cô có thể nhìn ra, anh hình như đang hiểu lầm.
Bỗng Ôn Dư ý thức được một sự thật... Tên của Tưởng Vũ Hách, Tưởng, “J! Không phải chứ!
Cái này không dành cho anh! Hãy để nó xuống đi để nó xuống đi!
Làm sao có thể trùng hợp như vậy!
Tuy rằng trong lòng Ôn Dư điên cuồng gào thét, nhưng cô cũng biết, không có biện pháp nào tốt hơn là thừa nhận theo. tình thế này.
Cô cười gượng hai tiếng, vuốt vuốt tóc, cô hơi cúi đầu làm ra vẻ ngượng ngùng: “Đúng, đúng vậy... Bị anh phát hiện rồi, nhưng em thấy kiểu dáng này không đẹp nên em định đổi nó... Nói xong cô lập tức vươn tay muốn lấy lại. Không ngờ Tưởng Vũ Hách trực tiếp tránh ra.
“Không cần” Vẻ mặt của anh lúc này vô cùng hấp dẫn: “Anh cảm thấy nó khá đẹp rồi.”
Nhất thời Ôn Dư không nói nên lời, ngơ ngác nhìn Tưởng
Vũ Hách cầm hai chiếc khuy măng sét trong tay, sau đó tỉnh †ế nói: “Cám ơn.”
Nói xong anh ra khỏi phòng.
Ôn Dư ngẩn người đứng ở nơi đó, cô có thể nhìn ra người đàn ông này thật sự rất vui vẻ.
Cô ngây người một lúc, nhớ tới chiếc bình hoa vừa rồi dì Mười Hai làm vỡ, quả nhiên.
Tất cả các mối quan hệ phức tạp đều có điềm báo trước. Tại sao cô nhiệt tình chạy xuống giúp đỡ như vậy chứ!
Ngồi trở lại trước bàn trang điểm, Ôn Dư bất đắc dĩ trả lời người mua vừa rồi: “Đồ không bán được nữa.”
Đối phương: “Vừa rồi không phải còn ở đó sao? Tôi chuẩn bị tiền mua rồi”
Ôn Dư: ".."
Chỉ cần bạn thanh toán sớm hơn mười phút và hoàn thành giao dịch, bi kịch sẽ không xảy ra như vậy.
Mặc dù Tưởng Vũ Hách đã vô tình lấy đi cặp khuy măng sét mà cô muốn đưa cho Thẩm Minh Gia nhưng Ôn Dư chỉ buồn trong vài phút đã bình tĩnh lại.
Lấy đi, cứ lấy đi, mười vạn tệ, cứ coi như tiền ăn mấy tháng nay trả cho anh.
Với lại đến cái ngày cô phải thú nhận mọi chuyện, cô thảm thương lấy ra khuy măng sét bán đi, biết đâu kiếm được chút phần cảm thông.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!