Tình cờ, ánh mắt của cô lại rơi vào khuy măng sét trên cổ tay Tưởng Vũ Hách.
Không, cái này đã làm phiền cô rất lâu. “Anh..” Ôn Dư sờ sờ một cái khuy măng sét, thăm dò nói: “Thật ra em cảm thấy cái này không hợp với anh lắm, để em đem đổi.”
Ôn Dư vẫn không đành lòng nhìn cặp khuy măng sét cứ đung đưa trước mặt, còn được đeo lên người Tưởng Vũ Hách.
Tưởng Vũ Hách nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Dừng một chút: “Đồ của em tặng rất hợp.”
Ôn Dư: “...“
Một từ vạch trần người đang trong mơ.
Ôn Dư bình tĩnh lại, thực ra ở khía cạnh khác khuy măng sét rơi vào tay của Tưởng Vũ Hách, có lẽ là đã được định trước đi?
Trùng hợp tên của anh cũng có chữ “J, cũng may ngay từ đầu cặp khuy măng sét này cô không đưa cho Thẩm Minh
Gia, nó đã được định trước là phải đi khắp nơi tìm chủ nhân mới cho mình.
Khi đó Ôn Dư đến quầy lấy đồ, Sa đã hỏi cô: tặng cặp khuy măng sét đẹp như vậy cho ai?”
Ôn Dư nói: “Đương nhiên là tặng cho người tôi thích”
Nhưng Ôn Dư đã loại bỏ Thẩm Minh Gia ra khỏi cuộc sống của cô từ lâu, cô chưa bao giờ thích hẳn ta.
Nó chưa hề được cô tặng đi, đối phương cũng chưa bao giờ chạm vào vật phẩm này, vì vậy Ôn Dư có tư cách để xác định lại và lựa chọn.
Tất cả đều là “J, đưa cho Tưởng Vũ Hách, cho một người cô thực sự thích...
Đó không phải là một vấn đề dĩ nhiên.
Sau khi xem xét lại suy nghĩ của mình, Ôn Dư đột nhiên thấy những chiếc khuy măng sét này rất đẹp mắt.
“Ngày mai anh đi công tác ở thành phố Sioux, nếu không muốn đến công ty thì em có thể ở nhà, nếu em muốn thì anh
bảo chú Hà đến đón em” Tưởng Vũ Hách nói.
“Hả?” Ôn Dư sửng sốt: “Anh phải đi công tác à? Khi nào anh về?”
Tưởng Vũ Hách nhìn vẻ háo hức trong mắt của cô, giống như cô đang mong đợi điều gì đó, anh dừng lại, hơi đảo mắt:
“Đừng lo, ngày 14 anh sẽ về” Thật tốt, Ôn Dư nghĩ. Cô thực sự không muốn diễn thêm một ngày nào nữa.
Mười giờ, Tưởng Vũ Hách đến phòng họp để họp, trở lại văn phòng và xử lý một số tài liệu trước khi tắt máy tính.
“Hôm nay tan làm sớm” Anh nói: “Anh muốn về sắp xếp một số tài liệu cho cuộc họp ở thành phố Sioux.”
Ôn Dư không nghĩ nhiều, thu dọn đồ đạc cùng anh đi xuống lầu, nhưng Tưởng Vũ Hách đột nhiên nhận được điện thoại trong thang máy, nói rắng anh đã bỏ sót một số tài liệu, phải xem lại và ký tên trước khi rời đi.
Tưởng Vũ Hách đành phải quay trở lại văn phòng: “Em ở trong xe chờ anh, hai mươi phút thôi.”
“Được”
Ôn Dư một mình đi đến bãi đỗ xe.
Cô cúi đầu đi về phía bãi đậu xe dành riêng cho chủ tịch Tưởng Vũ Hách, đi được vài bước, đột nhiên nghe thấy bên trái cô có tiếng xe dừng lại, sau đó có người từ trong xe bước. ra gọi tên cô:
“Ôn Dư”
Ôn Dư sững người một lúc, sau đó cô quay lại nhìn.
... Hóa ra là Thẩm Minh Gia.
Có một người đàn ông đi theo sau hẳn ta, cô không biết đó là ai, và anh ta trông khá khí thế.
“Đến tìm Vưu Hân sao?” Thẩm Minh Gia cười lạnh đến gần.
Ôn Dư không ngờ lại đụng phải hắn ta ở đây, nhưng đây không phải là dịp thích hợp để hai người gặp nhau.
Cô phớt lờ hắn ta và tiếp tục bước đi.
Nhưng Thẩm Minh Gia sao có thể để cô đi như vậy, hẳn ta tiến lên thô bạo năm lấy ống tay áo của cô: “Cô chạy làm gì? Hả? Cô cho răng chuyện kinh tởm cô làm không ai biết sao?"
Văn Tuấn Long bên cạnh tựa hồ hiểu ra cái gì, lập tức kéo hắn ta lại: “Quên đi, đừng làm loạn, điều quan trọng là cậu phải đích thân nhanh chóng đi lên xin lỗi Tưởng tổng.”
“Tôi tìm khắp nơi đều không tìm được cô ta..” Thẩm Minh Gia tức giận chỉ vào Ôn Dư: “Cô thông đồng với Vưu Hân đúng không? Cô vẫn luôn theo dõi tôi phải không? Tôi không nghĩ cô lại có bản lĩnh như vậy, cô muốn hại tôi chết à? Tôi nói cho cô biết... không đời nào.”
Bởi vì sự tình ngày hôm qua, trong một đêm Thẩm Minh Gia đã bị hủy bỏ nhiều lần xác nhận, chương trình tạp kỹ mà hẳn ta đã đồng ý tham gia cũng bị hủy bỏ, sự nghiệp của hẳn †a gần như tiêu tan, hiện tại hắn ta đang chờ đợi đích thân Văn Tuấn Long đưa hẳn ta đến cầu xin Tưởng Vũ Hách.
Tuy rằng hắn ta còn không rõ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao lúc bình thường hẳn ta cũng đắc tội không ít người, chơi bời gái gú bị người khác xoay tròn hãm hại cũng không có gì lạ, cũng là bởi vì hẳn ta lơ là mà thôi.
Nhưng vào thời điểm đó, tin nhắn WeChat rõ ràng là được gửi từ một người thân cận với Tưởng Vũ Hách.
Thẩm Minh Gia suy đoán, cô gái kia hẳn là bị đối thủ của mình hãm hại, dù sao Ôn Dư đã phá sản, cô không có khả năng gần gũi với người bên cạnh Tưởng Vũ Hách, huống chỉ là ra vào văn phòng của Tưởng Vũ Hách để quay được video đó.
Nhưng lúc đó Vưu Hân đã gọi Phương Doanh đến, đây chắc chắn là chủ ý của Ôn Dư.
Chỉ có thể nói, Ôn Dư vẫn luôn nhắm vào hắn ta, cô và bạn thân thông đồng với nhau, ngày hôm qua bọn họ đúng lúc chạm mặt nhau.
“Cô đừng tưởng rằng có Vưu Hân giúp thì có thể làm gì được tôi” Thẩm Minh Gia chọc ngón tay vào Ôn Dư: “Cô cứ chờ, sau khi xong chuyện này tôi sẽ không để cô yên đâu, cô cho rằng tôi sẽ dễ chết như vậy.” Ôn Dư nghe vậy không nhịn được cười: “Tự tin như vậy?” Khóe môi Thẩm Minh Gia khẽ nhúc nhích, vừa định tiếp tục nói cái gì đó, Văn Tuấn Long bên cạnh chọc hẳn ta một ái: “Đừng nói nữa.”
Ánh mắt hắn ra hiệu cách đó không xa, Thẩm Minh Gia nhìn sang, lập tức thu lại mọi biểu cảm, cung kính gật đầu: “Tưởng tổng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!