Ôn Dư lập tức mở điện thoại, không lâu sau đã nhận được tin nhän gửi đến.
[Chào cháu, chú là chú Hà. Đây là số điện thoại của chú. Nếu có chuyện gì cháu có thể gọi cho chú.]
Ôn Dư rất vui mừng mà trả lời ông ấy một câu [Dạ]. Cuộc sống nhàm chán bỗng trở nên sống động trở lại.
Ôn Dư nhanh chóng đăng ký tài khoản WeChat mới bằng số điện thoại mới của mình, sau đó thêm bạn với Vưu Hân.
Sau khi Vưu Hân xác minh cô là "Ôn" thì đã đồng ý kết bạn. Tiếp đó, hàng loạt dấu chấm hỏi được gửi đến tài khoản này của cô.
[Cậu là ai?]
Hiếm khi Ôn Dư có tâm trạng nói đùa: [Cậu còn kết bạn với người nào khác họ Ôn ư?]
Vưu Hân ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục nhắn gì đó. Một lúc sau, hàng loạt dấu chấm than được gửi tới hộp thư của cô.
“Tổ tông của tôi! Cậu đã đi đâu vậy? Tôi đã gửi cho cậu hàng chục tin nhắn wechat, gọi hàng trăm cuộc điện thoại nhưng cậu vẫn không bắt máy. Tôi đã rất lo lắng đấy!"
Trước khi Ôn Dư trả lời thì Vưu Hân đã gọi video cho cô.
"Cậu đang ở đâu? Cậu có sao không? Cậu có biết răng tôi sắp đăng thông báo tìm người mất tích rồi hay không!"
Trong quá khứ, Ôn Dư luôn là người che chở cho Vưu Hân khi cả hai chơi với nhau. Gia cảnh của Vưu Hân thuộc loại trung bình vậy nên trong giới thượng lưu của Giang Thành, mọi người thường cười nhạo cô ấy là kẻ theo đuôi cô. Họ nói Vưu Hân vào được giới thượng lưu là nhờ việc. nịnh bợ cô nhưng chỉ có Ôn Dư mới biết răng đối phương mới là người thực sự tốt với mình.
Ví dụ như bây giờ, đôi mắt của cô gái ngốc này nhất định đang đỏ hoe vì lo cho cô.
Cổ họng Ôn Dư nghẹn lại, cô giả vờ bình tĩnh nói: "Không sao, tôi có thể có chuyện gì cơ chứ"
"Tất cả bọn họ đều nói rằng có thể cậu sẽ nghĩ không. thông. Việc này làm tôi sợ muốn chết."
"Bọn họ?" Ôn Dư nhíu mày nói tiếp: "Rốt cuộc là ai mà lại mong tôi sẽ nghĩ không thông như vậy chứ."
“Thì do nhóm người Triệu Văn Tịnh đã nói như vậy. Sau khi tin tức về gia đình cậu bị lộ ra ngoài, nhóm người xu nịnh này luôn cười nhạo cậu, họ còn ở dưới nhà cậu chặn người thân cậu lại nói răng cậu không dám nghe điện thoại."
Ôn Dư đã sớm nghĩ tới việc này. Một khi gia đình cô từ trên cao rơi xuống vực thẳm thì những người kia sẽ vĩnh viễn không buông tha cô, bám lấy mà xem trò cười của cô.
Thẩm Minh Gia còn có thể như vậy đối với cô huống hồ. là họ.
Thấy Ôn Dư trầm mặc không nói, Vưu Hân hoảng sợ lại hỏi: "Vậy hiện tại cậu đang ở nơi nào?”
Ôn Dư lấy lại bình tĩnh, nghĩ một chút đáp: "Tôi ở... Nhà một người bạn."
"Bạn?" "Ở thành phố khác nên cậu không biết đâu."
"Vậy thì tốt." Vưu Hân cuối cùng cũng có thể thở phào. nhẹ nhõm. Cô ấy nói: "Bây giờ cậu trở về sẽ gặp phiền phức nên có thể sống ở đó trước. Khi nào mọi chuyện lắng xuống chúng ta sẽ tính tiếp sau."
Sau khi tắt cuộc gọi video, Vưu Hân chuyển 50.000 nhân dân tệ cho Ôn Dư: "Cậu dùng nó trước đi, nếu không đủ thì tôi đóng phim nuôi cậu."
Ôn Dư dở khóc dở cười đọc tin nhắn của cô gái này.
Trước đây, cô luôn nói những điều tương tự với Vưu Hân, cô nói đừng đóng phim nữa, cô có rất nhiều tiền để nuôi cô ấy.
Ôn Dư thật không ngờ hiện tại tình huống thay đổi để bạn thân của cô nói những lời này với cô.
Nhưng Ôn Dư biết rằng bản thân Vưu Hân hiện tại cũng đang gặp khó khăn. Lúc này cô đang ở cùng Tưởng Vũ Hách, ít nhất trong thời gian chờ sức khoẻ hồi phục thì cô cũng không cần tiêu tiền.
Cho dù có tệ tới đâu thì khi chân của cô khỏi hắn cô vân còn một chiếc xe thể thao và một ngôi nhà có thể dùng để đổi lấy tiền.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!