Ngay sau đó, cô nhận thấy ánh mắt lạnh lùng và xa lạ khác thường của người đàn ông: ".. .Có chuyện gì vậy?"
Tưởng Vũ Hách nhìn chăm chắm vào Ôn Dư trong vài giây, cuối cùng kéo chăn ra và lạnh lùng nói: "Nếu còn có lần sau thì em phải rời khỏi đây."
?
Nhìn bóng lưng người đàn ông đang đi lên tầng hai, Ôn Dư có chút khó hiểu.
Lúc này dì Mười Hai từ phòng bếp đi ra, vừa dọn bàn vừa ám chỉ Ôn Dư như nhắc nhở: “Thiếu gia nhà dì không thích phụ nữ chạm vào cậu ấy”
Ôn Dư: Không phải, anh trai, anh đang nghĩ gì vậy. Cô tức đến bật cười...
“Tối hôm qua anh ấy về lúc nửa đêm, năm bất động trên sô pha, cháu có gọi thế nào cũng không thể đánh thức anh ấy dậy, đưa anh ấy lên phòng cũng không được. Cháu sợ anh ấy bị lạnh, cháu chỉ có thể mang chăn của mình đắp. cho anh ấy, cháu sợ anh ấy sẽ nôn không có ai chăm sóc, không thích phụ nữ chạm vào anh ấy là ý gì? Cháu không phải người khác." Ôn Dư không biết có phải Tưởng Vũ Hách có thể nghe thấy không, nên cô uất ức cố ý tăng giọng hai lần.
"Cháu quan tâm đến anh trai mình là sai sao?!" Đậu Nga của tháng sáu cũng không đổ lỗi cho cô.
Dì Mười Hai đang rót sữa thì khựng lại, hỏi: “Cháu không biết kêu dì giúp à?”
Ôn Dư không nói gì, “Không phải dì nói sau mười hai giờ nhà sập dì cũng không để ý sao?”
"Nhà sập dì mặc kệ, thiếu gia uống say dì đương nhiên phải để ý."
Có ai nói dì rất tuyệt vời chưa?
Ôn Dư tức cái logic kỳ diệu của chủ và tớ nhà này đến nỗi cô không nói nên lời.
Được rồi, các người thắng.
Cô nhặt chăn bị Tưởng Vũ Hách kéo xuống đất, xoay người trở về phòng, không giải thích gì thêm.
Một người đàn ông không biết tốt xấu, đáng ra nên để anh chết cóng đêm qua.
Anh còn mong có lần sau? Nằm mơ đi.
Hai mươi phút sau, Tưởng Vũ Hách tắm xong đi xuống lầu, canh giải rượu của dì Mười Hai cũng đã nấu xong, dì bưng lên cho anh nó thầm:
"Đã bảo cậu uống ít một chút, nhưng cậu lại không nghe-"
Tưởng Vũ Hách không ngẩng đầu, nhấp một ngụm hỏi: "Người đâu?"
Không cần nói tên dì Mười Hai cũng biết anh nói đến ai, "Đã về phòng rồi." Sau đó, không ai nhắc tới Ôn Dư nữa, ăn xong bữa sáng đơn giản, Tưởng Vũ Hách đi đến công ty.
Thư ký pha cho anh một ly cà phê kiểu Mỹ như thường lệ, nhưng Tưởng Vũ Hách vừa nhấp một ngụm đã cau mày.
"Tại sao mùi vị không đúng?”
Thư ký sửng sốt, 'Hả? Tôi ngày nào cũng pha như vậy mà:
Một lát sau, Tưởng Vũ Hách nhàn nhạt nói: "Đi ra ngoài đi"
Sau khi thư ký rời đi, anh cẩn thận nhìn cốc cà phê trong tay để tìm xem có vấn đề gì, lúc này anh chợt nhớ ra...
Hôm qua anh uống cà phê kiểu Mỹ do người phụ nữ ở nhà kia pha.
Hương vị rất nguyên chất và chính cống.
Tưởng Vũ Hách không biết đang suy nghĩ cái gì, anh xoa xoa mi tâm, để cà phê qua một bên, hoàn toàn không có hứng thú uống
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!