Sự thân mật đột ngột này khiến Ôn Dư vô cùng hoảng hốt.
Hai chữ "anh trai" không phải được phát ra từ miệng cô, mà chính là từ miệng của Tưởng Vũ Hách, lông tơ trên người Ôn Dư run lên.
Chuyện gì đã xảy ra với anh?
Ngày hôm qua còn thờ ơ với mình, hôm nay lại nổi hứng chơi trò anh em tình thâm?
Chẳng lẽ là loại tình cảm chân thành tối hôm qua mình đã làm lay động được anh? Đánh thức được lương tâm bị phai mờ đã lâu của anh rồi?
Sau khi cô suy nghĩ lại, ngoại trừ sự cố này, dường như không còn gì khác có thể khiến cho người đàn ông này thay đổi lớn như vậy.
Thật sự không nhìn ra, anh trai vẫn là cái người có tính khí thất thường đó à?
Cửa xe bên phụ lái mở ra, Tưởng Vũ Hách đứng ở bên cửa, đợi Ôn Dư đi đến.
Ôn Dư dừng lại một chút, cô cẩn thận tiến lên hai bước. rồi lại dừng lại.
Chờ một chút, hiện tại trong lương tâm anh tựa hồ đang tràn ngập tình cảm gia đình, nếu như anh bình tĩnh lại, thì sẽ không nhiệt tình như vậy đâu nhỉ?
Đến lúc đó, cô sẽ bị anh nói là to gan làm càn, vậy mà dám ngồi cạnh anh à?
Dù sao tâm tình của người đàn ông này thay đổi quá nhanh, Ôn Dư có chút không xác định được.
“Có cần anh giúp không?” Tưởng Vũ Hách đột nhiên hỏi
*A?" Đang rơi vào trầm tư Ôn Dư sửng sốt một chút, cô còn chưa kịp nói ra hai chữ: “Không cần”, Tưởng Vũ Hách đã duỗi tay ra.
Anh nhẹ nhàng đặt cánh tay Ôn Dư lên cánh tay mình, chậm rãi đến gần ghế phụ.
Đầu óc Ôn Dư nhất thời trống rỗng.
Không đến hai giây, cô đã bị Tưởng Vũ Hách đưa đến ghế phụ lái.
Không chỉ vậy, Tưởng Vũ Hách còn chu đáo giúp cô thắt dây an toàn.
Ôn Dư: "...
Cảm ơn anh, tôi đã bị tê liệt hoàn toàn.
Ôn Dư cả người cứng đờ, mặc dù nhìn không ra bất kỳ dao động nào trên mặt, nhưng trong lòng cô đã điên cuồng nổ tung.
Điều gì vừa xảy ra!
Người đàn ông này cư nhiên chủ động cùng cô tiếp xúc thân thể?
Anh không ghét phụ nữ chạm vào anh à?
Khoảng cách gần như vậy, Ôn Dư thậm chí có thể ngửi được mùi thuốc lá còn chưa tản đi trên người anh, khi anh cúi người cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh.
Trong nháy mắt nhịp tim cô tăng vọt tới một trăm lẻ hai.
Phía bên anh nhìn thấy Ôn Dư ngồi thẳng người như một con rối gỗ, Tưởng Vũ Hách cau mày: "Em đang làm gì đấy?"
Âm thanh phát ra làm Ôn Dư tỉnh táo lại, cô cố gắng che giấu vẻ mặt kinh ngạc của mình, nuốt nước miếng, gượng cười nói:
"Không, anh đột nhiên đối xử tốt với em như vậy, làm em có chút không quen thôi."
Sao cô có thể quen với nó được chứ.
Bây giờ cô đang cảm thấy khó chịu dữ dội từ sợi tóc cho đến lòng bàn chân!
Tưởng Vũ Hách nhàn nhạt ừ một tiếng, "Vậy thì tập làm quen đi, về sau vĩnh viễn là như vậy."
Ôn Dư bị anh làm cho không thoải mái, ngồi cũng không được tự nhiên:
“Anh à, gần đây anh không vui sao?" "Anh không vui cũng không thể im lìm như vậy, sao anh không nói cho em biết, nói không chừng em có thể giúp anh?"
Dù sao đi nữa, đừng trêu chọc tôi, được chứ?
Anh thật đáng sợi
Tưởng Vũ Hách đang lái xe, anh khẽ liếc nhìn Ôn Dư. Không vui?
Thực sự có một chút.
Anh bắt đầu với cảm giác tội lỗi khi anh nhận ra rằng anh đã có lỗi với cô vào ngày hôm đó.
Anh bắt đầu cảm thấy bất đắc dĩ khi nhìn thấy cô khóc một cách đáng thương và bất lực vào đêm qua.
Tưởng Vũ Hách cuối cùng cũng nhận ra rằng cuộc sống tự do hai mươi sáu năm của mình bắt đầu có thêm một cái đuôi không thể bỏ mặc được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!