Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trà Xanh Công Lược - Ôn Dư (FULL)

Vưu Hân: [Tôi vừa quay xong với một đoàn, tạm thời chưa có cảnh quay nên hiện tại đang nghỉ ngơi ở nhà.]

[Còn nữa, tôi đã rời nhóm câu lạc bộ người nổi rồi.]

Ôn Dư sửng sốt một chút, lập tức hỏi: [Sao vậy?]

[Họ đã kick cậu ra khỏi nhóm rồi, tôi còn ở lại đó làm gì nữa. Bây giờ mọi người đang ca ngợi Triệu Văn Tĩnh, tôi không thể ôm cái đùi thối của cô ta được, vì vậy tôi mới rời nhóm thôi, vốn dĩ ban đầu họ cho tôi vào cũng chỉ vì nể mặt của cậu.]

Câu lạc bộ người nổi tiếng là một nhóm nhỏ bao gồm thế hệ phú nhị đại của Giang Thành và một số người mẫu và ngôi sao nổi tiếng, trước khi Ôn Dư gặp nạn, cô giống như: một sự tồn tại đầy sao trong đó.

Bây giờ họ nói họ sẽ đá thì liền đá.

Điện thoại di động ban đầu của Ôn Dư đã bị mất và cô không thể truy cập WeChat mà không có xác minh danh tính và cô cũng không muốn tốn năng lượng để lấy lại.

Bởi vì đối với cô mà nói, tất cả những gì đã qua đều đã mất, thà vứt bỏ còn hơn.

Bản thân cô hiện tại là một Ôn Dư hoàn toàn mới.

Ôn Dư an ủi Vưu Hân: [Không sao, nếu cậu muốn rút lui thì cứ rút lui, sau này chị đây sẽ đưa cậu bay lên lần nữa.]

Vừa cúi đầu vừa xem tin tức, Ôn Dư đột nhiên cảm thấy có ánh mắt dán vào mình. Cô ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên...

Không biết có phải Tưởng Vũ Hách và Kỳ Tự đang nhắc đến cô hay không, mà lúc này họ đều nhìn sang.

Suy nghĩ của Ôn Dư vẫn còn ở trên người Vưu Hân trong giây lát, cô vô thức bày ra một khuôn mặt tươi cười, sau đó giả vờ đáng yêu, giơ hai tay lên trên đầu và dành cho Tưởng Vũ Hách một trái tim chân thành.

Kỳ Tự cười nhạt một tiếng, xoay người vừa lau cung vừa hỏi Tưởng Vũ Hách: “Cô ấy bản tim với cậu, cậu không đáp. lời nào à?”

Tưởng Vũ Hách cười một tiếng và nhìn chăm chăm vào. mục tiêu: "Tôi không nhàm chán như vậy."

“Cậu không nhàm chán như vậy mà còn đưa người ta về nhà” Kỳ Tự giương cung, đồng thời Tưởng Vũ Hách cũng kéo dây: “Chẳng lẽ là cậu nhìn thấy cô ấy mất trí nhớ, cậu muốn đoạt cơ hội để giành lấy cô ấy cho bản thân?"

"Có bệnh”

Trong lúc nói chuyện, mũi tên của hai người gần như. song song bắn ra.

Khi đến gần mục tiêu hơn, kết quả của hai bên trong nháy mắt đã rõ ràng, Kỳ Tự có ý nói: "Cậu đang nghĩ gì vậy, có vẻ tối nay cậu không ổn lắm"

Tưởng Vũ Hách cũng không quay lại, cúi đầu chỉnh cung. tên, sau đó dừng một chút, "Cậu có quen biết chuyên gia nào có thể chữa trị chứng mất trí nhớ không?"

Kỳ Tự trầm ngâm một lát: "Trước đây ở khách sạn chúng tôi có một bác sĩ nước ngoài giảng b; lình như là chuyên đề về vấn đề này, tôi nhớ loáng thoáng là bọn họ đã thử qua một phương pháp trị liệu, cũng có hiệu quả, nhưng phải chịu rất nhiều đau đớn”

Nói xong, Kỳ Tự quay đầu chán nản nhìn Ôn Dư một vòng: "Tôi cảm thấy cô ấy chịu không nổi."

Tuy nhiên, Tưởng Vũ Hách dường như không nghe thấy câu cuối cùng của Kỳ Tự, anh nói thẳng: "Cậu cho tôi thông tin liên lạc của bác sĩ đó."

Từ phòng tập bắn cung trở về, tâm trạng của Ôn Dư rất

tốt. Dù chỉ là ngồi trong sân vận động, nhưng vẫn tốt hơn là quay lại đối mặt với bốn bức tường của phòng công dân hạng ba, thật nhàm chán.

Hơn nữa, xem Tưởng Vũ Hách bản một mũi tên thực sự là một cảnh tượng thú vị.

Ôn Dư lén lút liếc nhìn Tưởng Vũ Hách, người đàn ông. này đang chuyên tâm lái xe, không để ý đến cô.

Suy đi tính lại, người ta đã đưa cô đi chơi, đổi lại cũng đến lúc cô phải nói gì đó.

Thế là Ôn Dư hẳng giọng, ngồi xuống bắt đầu công việc: "Anh, anh bản tên nhìn rất đẹp trai nha." Tưởng Vũ Hách: "..."

"Anh chỉ đứng đó, những người bên cạnh đều bị anh làm cho lu mờ."

"Thật đấy, em thấy rất nhiều người đẹp lén lút chụp ảnh anh và Kỳ tổng, nhất định là sức hút của anh đã chinh phục được họ."

Tưởng Vũ Hách nhìn về phía trước, một tay điều khiển vô lăng, tay kia chống lên cửa sổ xe, rõ ràng anh đang làm động tác thở phào nhẹ nhõm.

Anh đang học cách chấp nhận tiếng huyên thuyên trong xe.

Một lúc sau, "Thật à. Tưởng Vũ Hách nói như thể anh có hứng thú cùng Ôn Dư tiếp tục chủ đề này, nhưng trên thực tế, khuôn mặt anh vô cảm: "Vậy, em cảm thấy ai hấp dẫn hơn, anh hay hẳn?"

Giỏi thật, anh còn không biết xấu hổ.

Anh hỏi câu này không phải là đang chờ tôi khen đó chứ?

Ôn Dư hiểu quá rõ.

Dựa theo lẽ thường, Ôn Dư sẽ tung hô Tưởng Vũ Hách lên tận trời.

Nhưng hôm nay cô sẽ không làm thế.

Bởi đôi khi quá chu đáo sẽ khiến cô giống như một con cún không có nguyên tắc chỉ biết nịnh nọt, thủ thuật này có. thể hiệu quả lúc đầu nhưng lâu dần sẽ khiến người khác chán ngán và cảm thấy cô đạo đức giả.

Cố chấp quá đến cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trằng.

Những gì Ôn Dư phải làm là đánh tỉnh Tưởng Vũ Hách, người đã bị mắc kẹt trong vùng thoải mái.

Cô phải dùng sự thật tàn khốc nói cho anh biết răng cô là một người phụ nữ nguyên tắc, trang nhã, công bằng và chính trực.

Huống chỉ, Kỳ tổng còn nhiệt tình hơn anh một chút, trên đường hẳn còn biết mang nước cho cô.

Đúng vậy, hôm nay là để khen ngợi Kỳ tổng.

Ôn Dư cố ý làm dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ so sánh: "Áo sơ mi trắng và cặp kính gọng vàng của Kỳ tổng phối rất đẹp, đẹp trai và ổn định, chín chẳn và khôn ngoan, đầy cung. kính, khí chất cao quý và thần bí, khiến người khác ao ước."

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận