Trong món súp bí ngô vừa rồi có một trái tìm nhỏ xinh, trái tim nhỏ đã biến mất.
Chắc là nó đang ở trong miệng của anh.
Anh muốn nhổ nó ra nhưng lại ngậm trở lại một cách khó hiểu.
Ôn Dư vẫn còn uất ức đứng bên cạnh anh tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình: “Em chỉ muốn thư giãn và đi dạo. Thật nhàm chán khi em bị mắc kẹt ở nhà và không biết ai. Anh để em theo anh ra ngoài xem, biết đâu sẽ có lợi cho việc khôi phục trí nhớ thì sao?”
Tưởng Vũ Hách mặt không thay đổ nghe cô nói, một lúc sau, cổ họng anh không tự chủ được nuốt xuống...
Quái, sao anh nuốt nó luôn rồi?
Trong đầu anh hiện ra dáng vẻ Ôn Dư thả tim một cách kỳ dị: “Từ trái tim của em gái.”
Từ trái tim của em gái...
Trái tim em gái...
Trái tim...
“Em cầu xin anh đó được không?” Giọng nói nũng nịu truyền đến bên tai anh, đánh thức suy nghĩ chứa đầy bốn chữ “trái tim em gái” của Tưởng Vũ Hách.
Yết hầu của người đàn ông lăn lên xuống hai lần, cố gắng che giấu sự phân tâm của mình.
“Được” Anh nói. Hai mắt Ôn Dư sáng lên, cô còn chưa kịp vui mừng, người đàn ông đã nói thêm: “Nếu như em có thể vượt qua trò chơi này, anh đồng ý với em:
Tưởng Vũ Hách vừa nói vừa bật máy chiếu, anh chiếu trò chơi trên ipad lên tường, và mở ra hai bức tranh Thanh Minh Thượng Hà.
“Tổng cộng có ba trăm điểm khác nhau, nếu như em có thể trước khi hết ngày hôm nay qua cửa, anh sẽ dẫn em theo.”
Ôn Dư nhìn chăm chăm vào hai bức tranh chỉ chít các nét vẽ trong mười giây, cô đã cảm thấy như mình sắp mù.
“Anh cố tình làm khó em chứ gì, cái này sao có thể chứ:
“Anh chỉ mất hai giờ.” Vì sao người đàn ông này có thể chơi những trò chơi
biến thái như vậy?
Nhưng tính tình của Ôn Dư cũng cố chấp, Tưởng Vũ Hách càng coi thường cô, cô càng muốn làm cho bằng được.
Cô ngồi xếp băng ở trên thảm, Ôn Dư nhìn chăm chăm hình chiếu: “Hôm nay không cần gọi em ăn cơm.”
Tưởng Vũ Hách gật đầu: “Tùy ý em”
Sau đó, anh rời khỏi phòng sách.
Tưởng Vũ Hách đã hẹn với một người bạn vào buổi chiều, anh đã rời đi vào buổi trưa khi Ôn Dư không xuống ăn trưa. Buổi tối sau khi ăn tối anh mới trở về và dì Mười Hai vẫn là người duy nhất trong phòng khách.
“Cô ấy đâu?” Dì Mười Hai chỉ lên lầu: “Cô ấy vẫn chưa xuống.” Vẫn có chút kiên trì
Tưởng Vũ Hách không phát ra tiếng động, đi thẳng đến phòng sách ở tầng hai, anh mở cửa nhìn vào.
Hay thật, tinh thần cá nhân rất lớn, vậy mà đang năm trên tấm thảm và ngủ thiếp đi.
Anh nhìn vào bản ghi điểm qua cửa trên tường, cô đã tìm thấy 28 điểm trong một buổi chiều.
Tưởng Vũ Hách giễu cợt, anh đá nhẹ vào chỗ Ôn Dư trên mặt đất hai lần:
“Này” “Dậy đi”
Ôn Dư vẫn không nhúc nhích, cô ngủ so với núi Thái Sơn còn say hơn.
Tưởng Vũ Hách thấy cô vẫn không tỉnh dậy, vì vậy anh trực tiếp bỏ qua không thèm quấy rầy cô và quay lại trước máy tính để xử lý bưu phẩm.
Trong thư phòng yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng gõ bàn phím, còn có tiếng ngáy đều đặn của Ôn Dư.
Âm thanh thực sự không lớn, giống như một con mèo. con mới sinh đang hừ hừ.
Nhưng nhiều lần Tưởng Vũ Hách không thể bình tĩnh được.
Nửa giờ sau, anh đóng tài liệu lại không đọc được nữa, ngẩng đầu nhìn Ôn Dư đang nắm trên thảm.
Một lúc sau, anh lấy điện thoại ra và tìm thấy chức năng ghi âm.
Sau đó anh bät đầu ghi lại băng chứng dài một phút.
Sau khi ghi lại, Tưởng Vũ Hách phát lại bên tai mình, không hiểu sao anh có thể nghe thấy tiếng cười.
Sau khi nhận ra phản ứng vô lý của mình, anh thu lại mọi biểu cảm, trong giây lát nghiêm túc trở lại, anh đứng dậy và đi đến bên cạnh Ôn Dư.
“Này” Anh lại gọi lần nữa.
Nhưng cô vẫn không có phản ứng gì.
Ánh đèn treo ở giữa phòng sách rất nhu hòa, Ôn Dư cứ như thế năm nghiêng trên tấm thảm, mái tóc dài của cô xõa trên mặt đất như lụa đen, hơi thở đều đều, cô ngủ rất sâu, nhưng lông mi đang rũ xuống thỉnh thoảng lại run lên một cái.
Cô vẫn đang cầm chặt chiếc bút cảm ứng dành cho trò chơi trong tay.
Tưởng Vũ Hách nhớ lại những gì bà Đinh đã nói...
“Cô ấy có rất nhiều bất an trong lòng.”
“Cậu cũng có thể quan tâm đến cảm xúc của cô ấy nhiều hơn trong cuộc sống, điều đó sẽ tốt cho tình trạng của cô ấy”
Tâm trạng hiện tại của cô là muốn theo anh đến Giang Thành để chơi
Tưởng Vũ Hách xoa lông mày, cảm thấy hơi bất lực.
Bây giờ là mùa đông, đêm lạnh như nước, dù có trải thảm và máy sưởi, thì cũng không thể cứ nằm dưới đất ngủ mãi như vậy được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!