Hai người không kịp phòng bị bất ngờ bốn mắt nhìn nhau.
Rõ ràng là mọi người vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Bầu không khí đột nhiên trở nên vi diệu, ngay cả hô hấp. của cô cũng dường như đông cứng lại.
Ôn Dư chậm rãi cụp mắt xuống, cô phát hiện tay của Tưởng Vũ Hách đặt ở trên eo của mình và những hành động đang diễn ra.
Cô há hốc miệng ngạc nhiên, cô như muốn nói gì đó, nhưng lại nhanh chóng nhằm mắt lại như không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn đi, tôi vừa ngủ mất rồi!
Vừa rồi không có gì xảy ra cả và tôi cũng không nhìn thấy bất cứ điều gì!
Chỉ cần tôi không xấu hổ, thì người xấu hổ là anh.
Ôn Dư tự thấy mình không biết làm sao cho xong việc này nên cô liền đá quả bóng sang cho Tưởng Vũ Hách, nhưng cô vẫn còn rất ngây thơ. Một ông lớn chính là một ông lớn và một ông lớn sẽ không bao giờ đặt mình vào tình huống xấu hổ.
Anh sẽ tìm mọi cách để trả lại sự xấu hổ cho cô mà. thôi.
Ví dụ như ông chủ họ Tưởng này. Sau ba giây im lặng, anh buông tay một cách vô tình:
“Nặng quá không ôm được."
Kết quả là Ôn Dư vốn đang bị treo lơ lửng trên không trung mười cm, ầm một tiếng cô ngã trở lại trên thảm, giống như một con cá vừa mới bắt được liền bị ném trở lại một cách tàn nhẫn.
Ôn Dư: “..”
Hành động của Tưởng Vũ Hách không có thương tổn lớn, nhưng cực kỳ xúc phạm.
Ở Giang Thành, Ôn Dư là đối tượng mà tất cả các cô gái đều cố găng bät chước, quần áo cô mặc và phong cách cô tạo ra mỗi lần đều trở thành xu hướng thời trang mới, duy nhất không thể bắt chước chính là cô thanh tú mảnh khảnh, thân hình cân đối. Nhưng bây giờ...
Vậy mà người đàn ông này nói cô nặng?
Please, anh không biết thưởng thức à?
Ôn Dư không phục ngồi thẳng người dậy, cố gắng biện minh: "Em 1m66, 47,5 kg, như vậy mà nặng à? Anh, anh
không hiểu sai về cân nặng chứ?"
Tuy nhiên, Tưởng Vũ Hách vẫn nhìn chăm chãm vào. màn hình máy tính và không để mắt đến cô nữa.
Ôn Dư biết rằng ngành giải trí thích những phụ nữ gầy gò trông như vậy mới đẹp trước ống kính.
Cô đoán rãng Tưởng Vũ Hách cũng có gu thẩm mỹ như vậy.
Không ngoa khi nói răng nó hời hợt và vô vị.
Ôn Dư biết lúc làm việc người đàn ông này không thích bị quấy rầy, cô ở trong lòng phỉ báng vài câu, sau đó cô xoa mông tự giác lăn ra khỏi phòng làm việc.
Đến khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại Tưởng Vũ Hách cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa, trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh vừa chạm mắt với Ôn Dư.
Đó là lần đầu tiên họ dựa sát gần như vậy.
Mặc dù trên mũi Ôn Dư vẫn còn một miếng băng vết thương, nhưng Tưởng Vũ Hách vẫn có thể nhìn rõ ràng đôi mắt của cô.
Khóe mắt ngoài hơi cong, đuôi mắt mảnh, độ cong của mí mät như hai cánh hoa đào.
Đôi mắt cô trong sáng, xinh đẹp đến mê người mà không mất đi khí chất.
Anh không biết đó có phải là ảo giác của anh không.
Anh luôn có cảm giác như mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó.
Tưởng Vũ Hách nhằm mắt xoa xoa trán, sau đó anh đứng dậy mở cửa sổ phòng làm việc, muốn gió đêm lạnh lẽo. xua đi những cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Một lúc sau, anh gọi điện thoại cho Lệ Bạch: "Hoàn lại vé đi Giang Thành, bảo đội trưởng Ngô nhanh chóng đến Cục quản lý không lưu khai báo hành trình, lần này đi máy. bay tư nhân."
Trước đây, Tưởng Vũ Hách đã mua một chiếc Gulfstream tư nhân để đi du lịch với bà nội Tưởng. Bây giờ bà nội đã ra nước ngoài, máy bay đậu ở sân bay cũng không hoạt động nhiều.
Tưởng Vũ Hách cảm thấy phiền phức vì mỗi lần đi anh phải báo cáo với Cục quản lý không lưu, vì vậy anh ấy thường trực tiếp đi máy bay dân dụng khi đi du lịch một mình.
Nhưng lần này không được.
Bây giờ Ôn Dư căn bản coi như một người vô gia cư, không có tên không có chứng minh thư, cô nhất định không thể ngồi hàng không dân dụng.
Thấy Tưởng Vũ Hách nhất thời thay đổi quyết định Lệ Bạch cảm thấy khó hiểu: "Tại sao đột nhiên anh muốn dùng máy bay riêng?"
Tưởng Vũ Hách trầm mặc một lát: "Cái đuôi kia ở nhà làm ầm ï muốn đi cùng."
Điều kiện thỏa thuận mà Tưởng Vũ Hách đề xuất quá biến thái, Ôn Dư đã dùng hết sức lực và vật lộn cả buổi trưa, suýt nữa thì mù cả mắt nhưng cô chỉ tìm thấy 28 điểm khác. biệt.
Để qua màn 300 điểm cô còn một khoảng xa như trái đất vậy.
Ôn Dư không biết người đàn ông này lấy đâu ra sự kiên trì để chơi loại trò chơi này, mấu chốt là nó không có niềm vui nào cả, bức tranh Thanh Minh Thượng Hà trông thật nhàm chán và buồn tẻ, chơi nhạc cụ thì tốt hơn.
Không thể hoàn thành thử thách, đồng nghĩa với việc cô không có cách nào đến Giang Thành cùng với Tưởng Vũ Hách.
Ôn Dư chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, vào buổi tối khi cô chuẩn bị trốn nhà lần thứ hai, sau khi Tưởng Vũ Hách trở về thì đột nhiên gọi cô:
"Em đi pha cho anh ly cà phê."
Chị lớn Ôn Dư bất đắc dĩ nói: "Buổi tối anh còn muốn uống cà phê, anh định không ngủ à?"
Tưởng Vũ Hách liếc cô một cái: "Em không pha?"
Tên đàn ông thối chỉ biết sai khiến cô.
Mặc dù Ôn Dư vẫn còn tính toán chuyện anh không đưa cô đi Giang Thành, nhưng bởi vì là một em gái tính tình chu toàn, cô chỉ có thể vừa đi chuẩn bị vừa lẩm bẩm
Pha cà phê xong, cô mang vào thư phòng, Tưởng Vũ Hách nhấp một ngụm, không vội nói: "Thu dọn đồ đạc cần thiết, sáng mai theo anh đến Giang Thành."
Ôn Dư đang xoay người đi tới cửa, đột nhiên nghe được câu này, cô còn tưởng rằng mình nghe lầm, liền quay đầu
nhìn về phía Tưởng Vũ Hách: "Anh nói cái gì cơ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!