Ôn Dư phải có mặt ở khách sạn lúc 6 giờ nên hiện tại cô nhất định phải trở về trước ba tiếng thì mới kịp, tuy Tưởng Vũ Hách còn có tiệc tối nhưng đi sớm về sớm vẫn tốt hơn.
Ôn Dư gọi xe, báo trước cho Chu Việt rồi mới đi tới căn hộ trong thành phố Phú Sâm.
Đây là căn hộ duy nhất còn sót lại thuộc quyền sở hữu của cô và cũng là nơi cô thường ở trước khi biến cố kia xảy ra.
Hiện tại Ôn Dịch An đang sống ở đó.
Lòng của Ôn Dư vô cùng rối bời khi nghĩ tới việc sắp được nhìn thấy cha.
Vừa mong chờ lại có chút sợ hãi.
Bởi vì bọn họ sắp phải bàn bạc cùng nhau về chuyện công ty sắp phá sản.
Xe đi mười phút là tới ngõ số 2 của thành phố Phú Sâm.
Đây là khu chung cư cao cấp nhất quận Giang Thành.
Lúc Ôn Dư quét mặt xác nhận danh tính trước khi vào. khu chung cư, cô thấy khuân mặt của ông bảo vệ hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Cô không nói gì, chỉ cười với ông, men theo con đường quen thuộc trở về nhà.
Ngón tay cô ấn trên khóa vân tay, một tiếng “Bang” vang. lên, cửa tự động mở ra.
Trời chưa tối nhưng trong phòng lại rất âm u, bức màn khép hờ nên ánh mặt trời không chiếu vào được, cảm giác. áp lực vô cùng.
Một người đàn ông trung niên đang nghiêng bình nước để tưới hoa trên ban công.
Lưng ông hơi còng, thân người gầy guộc. Ôn Dư run rẩy, khế gọi: “Cha ơi?”
Thân ảnh già nua khựng lại, xoay người: “Dư Dư về rồi à?
Tuy Ôn Dư mới rời đi gần một tháng, nhưng ngẫm kỹ thì thật ra cô đã không gặp Ôn Dịch An tầm hai tới ba tháng nay rồi
Trước đó Ôn Dư không biết gì về việc công ty sắp phá sản, thậm chí lúc đó cô còn đang đi mua sắm ở Paris.
Cô muốn tự đầu tư vào vài hạng mục để gây dựng sự nghiệp, vốn cô thấy hãng thời trang đó rất có triển vọng nhưng vì hai bên không nhất trí ý kiến của nhau nên đã dừng hợp tác.
Vừa trở về thì hàng loạt chuyện rắc rối đã xảy ra.
Người cha khí phách của cô giờ đã trở nên ủ rũ và chán nản.
“Sao con lại về đây?” Ôn Dịch An ngạc nhiêt bảo con đừng về nhà vào thời điểm này rồi mà?”
Ôn Dư cố gắng mỉm cười, tiến lên ôm lấy cánh tay ông: “Bởi vì con nhớ cha quá.”
Cô đỡ cha ngồi xuống, thuận tiện kéo hết bức màn ra:
“Có mỗi cha ở nhà nên con không yên tâm”
Ôn Dịch An thở dài, lắc đầu: “Trở về làm cái gì, con còn quá trẻ để có thể chịu đựng được hết sự khinh thường từ kẻ khác.”
Ôn Dư biết cha mình rất mạnh mẽ, lúc trước cũng chỉ vì vấn đề kinh tế mà mẹ quyết định ly hôn với cha nên cha vẫn luôn chấp nhất việc kiếm tiền.
Công việc chỉ thuận lợi được mấy năm, giờ lại đột nhiên đổ vỡ hết thì làm sao người cha đã nhiều tuổi của cô chịu đựng được?
Ôn Dư rất thấu hiểu cho cha.
“Con không thèm để ý đâu.” Ôn Dư kéo cánh tay của Ôn Dịch An, thì thầm: “Cha thấy con dễ bị bắt nạt thế à? Ai dám
xem thường con, con móc mắt họ ra.”
“Được rồi, được rồi” Ôn Dịch An cũng cố gượng cười: “Nhưng thức khuya mới biết đêm dài, đói nghèo mới biết rằng ai thương mình, mấy đứa bạn chơi cùng con thấy nhà mình gặp chuyện khó khăn thì cät đứt hết liên lạc rồi, chỉ còn mỗi Vưu Hân là thiệt tình, mỗi ngày con bé đều tới thăm cha đấy”
Nói xong ông ngẩng đầu, giật mình: “Mũi của con bị sao thế này?”
Ôn Dư đi vội quá nên quên gỡ bỏ băng gạc che trên mũi, bây giờ nếu nói cho Ôn Dịch An rẵng cô từng bị tai nạn xe cộ thì chỉ khiến ông càng thêm lo läng.
Cô biết mình tốt nhất không nên kể ra làm gì.
Ôn Dư cười rồi chọc nhẹ chóp mũi, vô tư nói: “Không có gì đâu cha, con bất cẩn té ngã thôi.”
Nụ cười đó như liều thuốc bổ xoa dịu sự lo lắng của Ôn Dịch An, ông thở phào nhẹ nhõm, kéo Ôn Dư ngồi ở bên người rồi hỏi: “Cha vẫn tò mò về người bạn của con ở Kinh Thị đấy, cha từng gặp cậu ta chưa nhỉ?”
Ôn Dư đánh trống lảng: “Anh ấy đang tự kinh doanh một công ty nhỏ nên con đi theo để học tập chút kinh nghiệm, sau này con cũng muốn tự gây dựng sự nghiệp giống anh ấy"
Ôn Dịch An vui vẻ gật đầu rồi lại lắc đầ
Thôi, con gái thì đi gây dựng sự nghiệp làm gì cho cực, hiện tại cha cũng đang gặp khó khăn nên không giúp con được. Hay là...”
Ôn Dịch An trầm mặc một lát: “Lấy chồng đi.” “2" Ôn Dư đùa cợ ha, con mới 22 thôi mà cha đã
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!