Ôn Dư hiểu rõ... Việc họ hợp nhau, đã là chuyện quá khứ rồi. Hiện tại cô trèo cao không nổi.
Thấy con mình nhắc tới chuyện này, Ôn Dịch An bỗng chốc lại trở nên buồn bã.
“Đúng vậy” Ông lẩm bẩm.
Chuông cửa chợt vang lên, vừa nhắc Tào Tháo là Tào. 'Tháo đến, Chu Việt đúng lúc mang theo túi nguyên liệu nấu ăn tới.
Anh ta gật đầu chào hỏi Ôn Dư: “Đại tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Thực ra Ôn Dư không quá thân với Chu Việt, trước kia họ chỉ tiếp xúc qua loa vì chuyện công tác trong công ty của cha thôi. Thậm chí Ôn Dư còn chưa từng nghiêm túc nhìn kỹ anh ta trông ra làm sao.
Nhưng hôm nay cuối cùng cô cũng có cơ hội nhìn rõ anh ta rồi.
Mặc áo sơ mi trắng, đeo kính gần dây tơ vàng, nhìn qua là biết người có học thức, trông ngay thẳng chính trực, gọn gàng sạch sẽ.
Ôn Dư cũng gật đầu: “Đã lâu không thấy bí thư Chu, rất cảm ơn anh đã giúp đỡ cha tôi trong khoảng thời gian này.
Chu Việt cười rất dịu dàng: “Có gì đâu, anh vừa tốt nghiệp đã vào làm cho Ôn tổng rồi nên quen tay quen việc thôi.”
Ôn Dư đáp “Vâng” tiếng, xem như kết thúc cuộc trò. chuyện: “Vậy... anh đưa công văn cho tôi xử lý là được rồi.”
“Ừm” Ôn Dư cầm công văn trở lại phòng riêng của mình.
Tuy cô đã rời đi một thời gian nhưng căn phòng vẫn rất sạch sẽ và gọn gàng. Khăn trải giường mới tinh, còn có một con thú bông trong bộ phim hoạt hình cô thích xem nhất đặt giữa gối.
Vốn dĩ cô từng rất quen thuộc với nơi này, nhưng giờ lại thấy có chút xa lạ.
Những thứ cô mua vẫn đặt nguyên trong phòng thay đồ, toàn bộ đều là hàng xa xỉ, bản giới hạn.
Ôn Dư ngón tay xẹt qua từng thứ một, giống như đang nói tạm biệt với quá khứ xa hoa của mình, rất tiếc nuối nhưng cũng thấy may mắn vì dù có phá sản thì cô vẫn có thể dựa vào những đồ này để giúp cha một tay.
Tuy cuộc nói chuyện vừa rồi không quá nghiêm trọng như trong tưởng tượng của cô, nhưng Ôn Dư rất rõ ràng, Ôn Dịch An và cô chỉ đang nỗ lực tỏ ra vui vẻ vì không muốn làm đối phương lo lằng thôi.
Ôn Dư thở dài, ngồi xuống trước bàn hoá trang, đọc kỹ rồi ký vào từng trang công văn mà Chu Việt đưa.
Lúc cô ký xong rồi chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài thì bất cẩn đụng vào chiếc bình nhỏ trên bàn, cúi xuống nhìn mới phát hiệt
Đây là chai nước hoa cô từng mua tại một xưởng sản xuất thủ công ở Paris, cô từng dùng thử vào cái đêm đi tham gia lễ hội âm nhạc, mùi hương có nó rất thoải mái.
Ôn Dư vốn không muốn cầm đi bất cứ thứ gì trong phòng này.
Nhưng giờ cô lại không nỡ bỏ chai nước hoa ở đây.
Một lát sau, cô dứt khoát cầm lấy nó rồi đặt trong túi khoác.
Coi như lưu lại một kỷ vật của quá khứ đi, sau này muốn nhớ lại cũng có thứ để hồi tưởng.
Lúc cô trở lại phòng khách, Chu Việt đã nấu xong một bàn đồ ăn.
Bốn món ăn và một món canh, chay mặn đủ cả.
“Ngài Ôn nói em thích ăn thịt thăn chua ngọt, anh lần đầu tiên nấu món này nên không biết có hợp khẩu vị em không” Chu Việt nói, kéo ra ghế dựa cho Ôn Dư: “Hy vọng đại tiểu thư ăn xong rồi cho anh xin nhận xét nhé.”
Ôn Dư:
Ôn Dịch An ngồi xuống, thúc giục Ôn Dư: “Ngồi đi, ngây ngẩn đứng đấy làm gì”
Ôn Dư giao công văn cho Chu Việt, im lặng một lúc lâu mới áy náy nói: “Cha ơi, chắc con không ngồi ăn cùng mọi người đâu, con đã đặt vé bay về Kinh Thị vào tối nay rồi.”
Ôn Dịch An giật mình: “Vừa về đã định đi luôn rồi à?”
Ôn Dư khẽ gật đầu.
Ôn Dịch An buông đũa, im lặng không nói chuyện.
Ôn Dư cũng rất phân vân.
Đã 5 giờ 40 rồi, Tưởng Vũ Hách còn có tiệc vào tối nay
Ở thêm nửa giờ chắc là... Vẫn kịp nhỉ?
Ôn Dư không muốn thấy khuân mặt buồn bã lưu luyến của cha, nếu thời gian để ăn một bữa cơm với cha cũng không có thì cô còn trở lại để làm gì.
Định làm cha buồn thêm sao?
Cô không đản đo nữa.
Ôn Dư ngồi xuống, mỉm cười kẹp một miếng thịt nhỏ lên: “Thôi, con phải nếm thử tài nấu ăn của thư ký Chu đã rồi mới đi”
Hai người đàn ông nghe vậy đều đồng thời mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!