“Vậy à?" Ôn Dư cười khổ: “Đừng gọi em là đại tiểu thư nữa, hiện tại thời thế thay đổi rồi, anh cứ gọi thẳng tên em đi:
“Ừm” Chu Việt dừng một chút, mới nhẹ nhàng tha thiết gọi: “Ôn Dư”
Ôn Dư không chú ý tới cảm xúc của anh ta đã thay đổi, nghiêng đầu hỏi: “Em nhờ anh một chuyện được không?”
Chu Việt: “Chuyện gì?”
“Anh bán giúp em mấy bộ quần áo và đồ đạc trong phòng em cho cửa hàng đồ cũ nhé? Hiện tại có giữ mấy thứ đó cũng chẳng để làm gì, anh xem bán được bao nhiêu tiền, nếu công ty còn thiếu nợ thì bổ sung vào, còn...”
Ôn Dư ngẫm nghĩ tìm từ, vài giây sau mới nói: “Lương tháng của anh là bao nhiêu? Em sẽ thay cha trả cho anh.”
Ôn Dư không muốn thiếu nợ người khác.
Cũng hy vọng làm như vậy thì Chu Việt sẽ hiểu ý cô muốn nói.
Chu Việt trầm mặc một lát, không từ chối: “Được”
“Cảm ơn anh” Ôn Dư thở phào, nhìn con đường phía trước, hỏi: “Säp tới chưa anh?”
“Sắp rồi, rẽ vào đường kia là tới”
Ôn Dư vừa nghe lập tức bảo anh ta: “Anh đưa em tới đây được rồi”
Chu Việt sửng sốt: “Sao thế?”
“Em đang vội nên xuống đây luôn” Ôn Dư cởi đai an toàn ra: “Cảm ơn anh, hẹn gặp lại”
Chu Việt còn đang lơ ngơ đã thấy Ôn Dư xuống xe, liếc thấy chỗ cô ngồi có một chai nước hoa nhỏ bị rớt lại
Anh ta vội xuống xe đuổi theo: “Ôn Dưi” Ôn Dư quay đầu lại. “Em đánh rơi đồ này.”
Ôn Dư thấy chai nước hoa, lại quay về cầm lấy nhét vào trong túi: “Cảm ơn anh, em đi trước.”
“Em không sao chứ?” Chu Việt không yên tâm hỏi một câu.
“Không có việc gì, sắp muộn giờ bay nên đi nhanh khẻo. không kịp thôi, chào anh nhé.”
Ôn Dư vừa dứt lời, trực giác của cô đã mách bảo rằng có một hình bóng quen thuộc đang theo dõi cô ở đãng sau.
Thân hình cao lớn, mặc bộ đồ đen, mang theo một tia nguy hiểm tiến tới gần cô.
Trái tim đập mạnh liên hồi, rõ ràng biết người tới là ai nhưng Ôn Dư vẫn mù quáng hy vọng đây chỉ là ảo giác.
Tim đập nhanh tới mức suýt nhảy ra khỏi cổ họng, Ôn Dư chậm rãi xoay người, vừa thấy rõ khuân mặt của người
kia, toàn thân chợt trở nên lạnh ngắt...
Cô thấy Tưởng Vũ Hách bước ra khỏi chiếc xe đỗ cách đó 20 mét tại ngã rẽ.
Người đàn ông mặc chiếc áo gió màu đen, khuôn mặt lạnh tanh, dùng một bàn tay đóng mạnh cửa xe.
Lúc này anh đang đi tới phía của cô. . Đúng là sợ cái gì thì đến cái đó mà. Ôn Dư cảm giác dòng máu bắt đầu sôi sùng sục trong thân thể rồi chạy ngược lên não, choáng váng tới mức.
không biết làm sao, cả người cứng đờ đứng ở chỗ đó.
Chu Việt thấy cô tự dưng trở nên khác thường: “Em làm sao thế?”
Thấy Tưởng Vũ Hách ngày càng tới gần mình, chân của Ôn Dư run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh nói với Chu Việt: “Đừng nói chuyện, lát nữa nhất định không được thừa nhận là anh quen em, em nói cái gì thì anh làm cái đó, biết chưa?”
Chu Việt cái hiểu cái không, còn chưa kịp ngẫm lại xem Ôn Dư có ý gì đã thấy cô gọi một tiếng: “Anh trai, em ở chỗ này!”
Chu Việt
Anh trai?
Tâm mắt hướng về phía cô đang nhìn.
Đúng lúc Tưởng Vũ Hách đã đi tới trước mặt.
Anh đứng yên, nhìn chằm chằm Ôn Dư cùng Chu Việt...
“Đi đâu?” Giọng nói lạnh tanh lại uy nghiêm tới đáng sợ.
Ôn Dư chuyển biến cảm xúc rất nhanh, che giấu sự khẩn trương rồi giả vờ sợ hãi nói: “Xin lỗi anh, em với anh Lệ Bạch đang tới chơi hội trên cầu Giang Kiều thì lạc đường. Em không mang tiền, định đi theo bản đồ để về khách sạn thì lại đi lầm đường, còn may được anh chàng đẹp trai này giúp đỡ đưa về tận đây”
Đâm lao thì phải theo lao, Ôn Dư nói xong rồi xoay người nói với Chu Việt: “Làm phiền anh quá, hay là chúng ta kết bạn trên WeChat đi, đợi lát nữa em sẽ chuyển tiền xe cho anh”
Sau đó mỉm cười đầy thâm ý...
Thông minh chút đi đại ca! Nhìn ánh mắt em ra hiệu ấy!
Mạng sống của em phụ thuộc hết vào lời nói của anh đấy!
Nghĩ kỹ rồi mới mở miệng! Chu Việt lại không nhúc nhích.
Anh ta vẫn còn nhìn chằm chằm vào kẻ mà Ôn Dư gọi là “Anh trai”.
Tưởng Vũ Hách cũng lạnh lùng nhìn lại Chu Việt. Ngắm nghía, xem xét, cảnh giác... Mọi cảm xúc chất
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!