Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trà Xanh Công Lược - Ôn Dư (FULL)

Hai từ mềm yếu lại đáng thương này đã triệt để phá vỡ chút nguyên tắc cuối cùng còn sót lại trong tâm của Tưởng Vũ Hách.

Nơi lộn xộn này đã được dọn dẹp sạch sẽ, một vở kịch lớn lại trở về với bình yên.

Nước mắt đã không rơi vô ích, tượng đất đã không phí tiền mua, chăn cũng không phí công đắp.

Bắng nhiều thủ đoạn, cuối cùng Ôn Dư cũng thẳng.

Tuy rằng Tưởng Vũ Hách vẫn lộ ra một bộ mặt đáng ghét, nhưng anh đã bảo Lệ Bạch gọi cho nhà hàng chuẩn bị sẵn món phô mai dừa mà cô yêu thích, theo một nghĩa nào đó, cũng coi như là "Dỗ dành'" rồi.

Ôn Dư sao dám tham lam, thấy thời cơ đến, cô nín khóc ngay, cười tít mắt rồi nịnh nọt: "Em biết anh tốt với em nhất mà"

Tưởng Vũ Hách chỉ liếc cô một cái, không có phản ứng gì.

Rõ ràng trước đó anh rất tức giận, cuối cùng vẫn phải quay sang dỗ cô.

Đúng là một tiểu tổ tông. Lại chỉ biết khóc, mà anh cũng không có cách nào chống lại.

Buổi tối vì đi tìm Ôn Dư mà bỏ bữa ăn, khi trở về lại cãi nhau một trận, cuối cùng mới hòa hoãn, Tưởng Vũ Hách cũng mệt mỏi, đứng dậy nói: "Đến nhà hàng ăn cơm thôi."

Ôn Dư đã ăn ở nhà, nhưng bây giờ vẫn phải kiên trì ăn thêm một lần nữa.

Cũng may giờ cao điểm buổi tối đã qua, trong nhà hàng cũng không có mấy người, cơ hội chạm mặt người quen cũng ít đi.

Bọn họ ngồi vào một bàn ăn cạnh cửa sổ.

Phục vụ đưa thực đơn tới, Tưởng Vũ Hách nhìn thoáng qua rồi hỏi Ôn Dư: "Muốn ăn cái gì"

Ôn Dư cúi đầu giả bộ nghịch điện thoại để tránh mặt phục vụ: "Không cần, em ăn phô mai dừa là được rồi."

Tưởng Vũ Hách cũng không nghĩ nhiều, tùy ý chỉ vài món ăn. Gọi món xong, anh gõ bàn hai tiếng: "Đưa điện thoại đây." Ôn Dư: "Để làm gì?"

Thấy cô động tác chậm chạp, Tưởng Vũ Hách liền trực tiếp lấy điện thoại từ trong tay cô: "Mật khẩu."

".." Ôn Dư trong lòng nhói lên, cảnh giác hỏi: "Làm gì?" "Sao, trong điện thoại có bí mật gì à?"

Đúng là có bí mật, nhưng cũng không phải là bí mật lớn gì, chỉ là WeChat của cô lưu mỗi Vưu Hân thôi.

Nhưng Ôn Dư sớm đã ẩn WeChat, không thể dễ dàng tìm ra được.

"Em thì có bí mật gì." Sợ khiến cho Tưởng Vũ Hách nghi ngờ, Ôn Dư đành thản nhiên đáp: "1357246, anh cứ xem đi."

Đây là thói quen đặt mật khẩu của cô, lẻ trước chắn sau.

Tưởng Vũ Hách điền theo thứ tự, thuận lợi mở được máy. Sau đó nhấn vào giao diện điện thoại, nhập số của mình vào.

Hai giây sau, điện thoại của anh reo lên. Di động của cô bị ném trở lại: "Lưu số của anh vào." Ôn Dư ngạc nhiên, theo bản năng trả lời: "Không phải anh nói không trao đổi phương thức liên lạc với em, cũng không có thời gian tán gẫu sao."

Tưởng Vũ Hách cảm thấy xấu hổ trong một giây.

"Em nghĩ răng anh cho em số là để tán gẫu à."

"Nếu em không muốn có thể xóa đi." Ôn Dư câm miệng.

Là anh muốn cô lưu số của anh đấy, đây là thái độ xin số người khác à?

Ban đầu người nói không cần thiết là anh, bây giờ người đòi lưu số cũng là anh.

Tính khí thật xấu, đúng là khó đối phó.

Tuy rất không cam lòng, nhưng Ôn Dư vẫn phải nhịn xuống cảm giác muốn trở về.

Vẫn là câu nói cũ, phải biết chớp lấy thời cơ.

Dù sao hôm nay cô đã chiếm được ưu thế, bây giờ là phải thỏa mãn lòng hư vinh của Tưởng Vũ Hách, khiến cho anh cảm thấy việc "Dỗ dành" em gái thật là tốt.

Thế là Ôn Dư cúi đầu lưu dãy số, gõ vài chữ rồi chuyển cho Tưởng Vũ Hách xem.

"Như thế này được không?" Trên màn hình điện thoại hiện ra một cái tên... [Anh trai yêu dấu]

Tưởng Vũ Hách: "..."

Anh mất tự nhiên dời đi tầm mắt, cầm cốc nước trước mặt uống một ngụm: "Kỳ quái."

Ai cũng nhìn thấy biểu cảm ba phần chán ghét bảy phần thưởng thức trên khóe môi anh khi anh nói ra hai từ này.

Cơn bão qua đi và bầu trời lại sáng.

Vào lúc bức tranh đang hết sức hài hòa, tình cảm anh em đã đạt tới một tầng cao mới thì điện thoại của Lệ Bạch bỗng vang lên.

Gã cầm lên, nhỏ giọng vài câu rồi cúp máy, sau đó nói với Tưởng Vũ Hách:

"Là thư ký Ninh gọi tới, cô ấy nói Triệu tiểu thư đã hẹn gặp tại nhà hàng Mio vào mười một giờ sáng mai, vị trí đã sắp xếp xong hết rồi."

Triệu tiểu thư?

Ôn Dư bỗng nhớ đến lời Lệ Bạch nói, Tưởng Vũ Hách đến Giang Thành là vì "Việc riêng".

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận