Ôn Dư sửng sốt. Đây là sự thật đấy à!
Cô không nhận ra răng người đàn ông này thực sự đã có bạn gái ở Giang thành.
Nhưng gần như tất cả mọi người trong tầng lớp thượng lưu của Giang Thành cô đều biết. Vậy có nghĩa là...
Nếu người này là người gốc ở Giang Thành, vậy thì cô ta và Ôn Dư chắc chắn sẽ quen biết nhau.
Việc này có chút xấu hổ.
Lỡ như anh trai mang bạn gái về vậy thì người em gái giả mạo là Ôn Dư chẳng phải sẽ bị phát hiện sao?
Phải làm sao đây?
Tai nạn của Chu Việt trước đây có thể dùng một vài câu mà giải quyết được. Nhưng vị tiểu thư bí ẩn họ Triệu này chắc chản không thể tùy ý giải quyết chỉ bãng vài câu.
Bởi vì đây là người mà Tưởng Vũ Hách thích. Vấn đề này có vẻ hơi phức tạp.
Lúc cô ăn tối xong trở về phòng đã là chín giờ hơn. Tưởng Vũ Hách quay về phòng của anh còn Ôn Dư nán lại nói chuyện với Lệ Bạch một lúc lâu. Thông qua đó cô mới phát hiện ra vị Triệu tiểu thư này không phải là bạn gái anh. Nhưng...
Tưởng Vũ Hách đã tìm kiếm cô ấy trong một thời gian dài, có lẽ anh đã có cảm giác đặc biệt với đối phương.
Về phần cô ta có thể trở thành bạn gái anh hay không, điều đó phụ thuộc vào sự phát triển sau khi họ gặp mặt vào ngày mai.
Hóa ra đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai người họ.
Sau khi đóng cửa lại, Ôn Dư bắt đầu suy nghĩ biện pháp. giải quyết chuyện này.
Cô liệt kê tất cả những vị tiểu thư họ Triệu ở Giang Thành ra. Cô suy nghĩ kỹ về từng người mà không cần biết họ có thân phận cao hay thấp. Nhưng trong bảy tám cái tên, cô thật sự đoán không ra người mà Tưởng Vũ Hách cho là đặc biệt.
Một lúc sau, Ôn Dư mới nhớ tới một chuyện. Cô mở cửa quan sát động tĩnh ở hành lang dưới lầu.
Cửa phòng Tưởng Vũ Hách đóng chặt, Lệ Bạch cũng không đứng ở bên ngoài. Có lẽ tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi vào ban đêm.
Đây là cơ hội để cô hành động một lần nữa.
Ôn Dư Mở WeChat tìm kiếm tên Vưu Hân nhắn một mẩu tin cho cô ấy: [Tôi đã về rồi đây. Tôi đang ở phòng 1903 của khách sạn Duyệt Gia, cậu có rảnh tới gặp tôi không?]
'Vưu Hân nhanh chóng trả lời: [Thật sao? Cậu đừng có mà nói dối tôi. Tôi sẽ đến ngay!]
Thật tốt quá rồi.
Ôn Dư gõ thêm vài chữ: [Khi cậu đến nhớ nhản tin cho tôi. Tốt nhất nên đội mũ và đeo khẩu trang, đừng để bị phát hiện.]
Mặc dù cô ấy không biết tại sao Ôn Dư lại không về nhà khi cô quay lại, cũng không biết tại sao hai người lại phải gặp. nhau một cách lén lút như thể họ đang tham gia một bữa tiệc ngầm như vậy. Nhưng sau 20 phút, Vưu Hân vẫn có mặt tại khách sạn mà cô đã nói.
Ôn Dư cẩn thận dẫn cô ấy đến phòng của mình.
Ngay sau đó, cô lập tức đóng cửa phòng, khóa lại và nói: “Trên đường tới đây không có ai phát hiện ra cậu chứ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!