Nhưng Thẩm Minh Gia lại hoàn toàn không lĩnh ngộ được.
Hắn ta trở lại vị trí, hạ giọng nói với người đại diện bên cạnh: "Tưởng Vũ Hách hóa ra có một người em gái, sao tôi không nghe được tin tức gì? ”
Người đại diện cũng sửng sốt: "Thật sao?”
"Tôi vừa mới nhìn thấy ở bên kia, cô gái kia có lẽ khoảng 18 tuổi, trông khá phản nghịch, quan hệ với Tưởng Vũ Hách không tốt, nhưng Tưởng Vũ Hách rất thương cô ấy. ”
Thẩm Minh Gia nói xong, người đại diện mới trả lời "Cho nên?”
"Tôi rất hiểu những đứa nhỏ ngỗ ngược chống đối lại cha mẹ này, anh đi hỏi thăm xem có thể lấy được phương thức liên lạc của em gái này hay không, nhưng nhất định phải tránh Tưởng Vũ Hách, đừng để anh ta biết. ”
"Cậu muốn làm gì?”
"Hợp đồng của chúng ta ngay cả một bên cũng không đảm bảo cho tôi, nếu như tôi có thể thu phục được em gái của anh ta, dù sao đều là người một nhà, đến lúc đó còn sợ không có tài nguyên sao?”
Người đại diện suy tư một lát, lắc đầu: "Quá gan, cậu không chơi lại Tưởng Vũ Hách đâu. ”
"Tôi chơi cái gì?" Thẩm Minh Gia cường điệu nhún vai: "Tôi chỉ chuẩn bị yêu đương với em gái mà anh ta yêu thương nhất, thích nhau thôi mà, sao có thể gọi chơi chứ? Tôi nghiêm
túc đấy.”
"Bớt nói vớ vẩn đi." Người đại diện liếc hẳn ta: "Cậu có chắc em gái người ta sẽ thích cậu không? ”
Thẩm Minh Gia tự hào: "Con gái lớn của tập đoàn Giang
Thành Hoa cũng bị tôi thu phúc, loại con gái phản nghịch tuổi dậy thì này, một tuần là tôi có thể thu phục được. ”
Bên kia, Ôn Dư bị Tưởng Vũ Hách xách lên xe. Không nói một lời.
Anh vươn tay muốn lái xe, Ôn Dư lại vội vàng ngăn lại, làm ra vẻ yếu ớt: "Anh, anh uống rượu, để em lái cho.”
Tưởng Vũ Hách thực sự đã mất đi lý trí. Anh không nói gì và ngồi sang ghế phụ.
Ôn Dư đi tới chỗ lái xe, thắt dây an toàn, khóe mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Gương mặt lạnh lùng không có một chút nhiệt độ nào, so với bất kỳ một lần nào trước đây càng tệ hơn.
Đêm nay có lẽ không phải là một cơn bão, không phải là một gói thuốc nổ, mà là... Ngay cả Ôn Dư cũng không thể lường trước được hậu quả.
Ôn Dư cảm thấy vô cùng hối hận.
Lúc trước cô chiếm giữ ở khách sạn Châu Dật, cô còn nhìn thấy quản lý của khách sạn này là Kỳ Tự, là bạn thân của Tưởng Vũ Hách.
Làm thế nào cô có thể bỏ qua khả năng này.
Đều trách toàn bộ suy nghĩ của cô đều bị cặn bã kia chiếm cứ, thế mà cô lại phạm một sai lầm thông thường như vậy.
Trên đường trở về biệt thự, Tưởng Vũ Hách không nói một câu nào, anh vẫn luôn nhắm mắt lại, Ôn Dư nhiều lần muốn giải thích cho mình vài câu cũng không thể mở miệng.
Phải giải thích thế nào đây.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!