Đại Ma Vương Vô Tâm: “Tôi đang trên đường, chờ tôi năm phút”
yuyu: “Cậu nhanh lên, tôi không đợi được! [Răng nanh]”
Đây là tin nhắn buổi tối Ôn Dư gửi cho Vưu Hân sau khi đến khách sạn.
Cô không đợi được. Không đợi được. Không được.
Nhưng cô không đợi được để ngược đãi tên cặn bã đó, chứ không phải đợi không được để đi gặp bạn qua mạng!
Cô không đói khát như vậy! Quá oan uổng. Ôn Dư có loại xung động muốn nhảy từ trên lầu xuống.
Dì Mười Hai làm bộ dọn dẹp đến gần Ôn Dư, liếc nhìn cô một cái: "Cháu lại chọc giận cậu ấy à? ”
Ôn Dư cảm thấy có lẽ không còn đơn giản là tức giận. Trước kia khi anh tức giận anh sẽ nổi giận sẽ mắng cô. Nhưng bây giờ.
Anh dường như không muốn nói chuyện với cô nữa.
Ôn Dư chán nản trở về phòng của mình ở bên cạnh.
Năm sấp trên giường một lúc lâu, không biết vì sao, nhớ tới dáng vẻ lạnh nhạt của Tưởng Vũ Hách với cô, trong lòng cô rất khó chịu.
Từ lúc bắt đầu anh còn xa cách với cô, rồi từ từ chấp nhận, cô bắt đầu bước vào cuộc sống của anh, hai người mỗi ngày đều ở cùng nhau, ở một mức độ nào đó...
Ôn Dư thật sự đã xem anh như một nửa anh trai của mình, từ trên người anh cô có thể cảm nhận được sự quan tâm thiếu xót của anh trai ruột.
Cho nên vừa rồi cô mới nhất thời nói ra những lời này.
Nhưng nói ra anh lại càng thêm tức giận.
Cũng đúng, nói dối anh thì thôi, còn nói anh không có quyền quản mình.
Ôn Dư phiền não kéo kéo tóc. Tại sao cô lại nói như vậy chứ. Thật sự là hoảng đến mức hoàn toàn mất đi logic.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!