Ôn Dư không nhớ mình ngủ thiếp đi lúc nào. Điểu khác biệt so với trước đây là...
Những chiếc gối đêm qua thật mềm mại, ấm áp và thoải mái. Nó khiến cô yên tâm nhắm mắt lại và có một giấc ngủ ngon.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Ôn Dư mở mắt ra, đầu óc mơ hồ mất mấy giây. Sau đó cô ngồi bật dậy rồi nhìn xung quanh.
Sao cô lại ở nhà? Không phải cô đã đi uống rượu với Vưu Hân ở quán bar sao? Sao cô có thể về được? Vưu Hân thì sao?
Ôn Dư vội vàng lần mò điện thoại, cô chui vào trong chăn gọi điện cho Vưu Hân: "Tại sao tôi lại ở nhà? Cậu đưa tôi trở về sao?"
Vưu Hân: "Tôi thậm chí không biết cậu sống ở đâu."
".." Ôn Dư cảm thấy lạnh cả người, cô không ngừng võ đầu ép mình bình tĩnh lại: "Đừng nói với tôi là Tưởng Vũ Hách."
“Trừ anh ta ra còn có ai à?" Vưu Hân tặc lưỡi: "Cậu không. nhớ gì sao?"
Hiện tại Ôn Dư có thể nhớ ra cái gì chứ. Ngày hôm qua cô uống say đến mức không biết bản thân nói cái gì, làm cái gì.
"Xong rồi! Chiến tranh lạnh mấy ngày nay, bây giờ tôi còn say khướt, anh ta có nghĩ tôi nghiện rượu rồi càng ghét tôi không?"
"Tạm thời để những thứ này sang một bên." Vưu Hân nói: "Tối qua cậu đã làm một chuyện kinh thiên động địa cậu có biết không?”
Ôn Dư bắt đầu luống cuống: "Tôi cũng không biết... Không... Hiện tại tôi không nhớ gì cả. Tôi đã làm gì vậy? Tôi không có giết người phóng hỏa đấy chứ?"
Cô vừa nói đến đây, dì Mười Hai đã gõ cửa: "Tiểu Ngư, thiếu gia kêu cháu xuống ăn sáng."
Ôn Dư đáp lại bà ấy rồi vội vàng cúp điện thoại: "Lát nữa tôi liên lạc với cậu sau."
Sau đó cô tảm bằng thời gian nhanh nhất có thể cho hết mùi rượu rồi chạy xuống lầu mà không cả sấy tóc.
Tưởng Vũ Hách đã ngồi ở bàn ăn, khuôn mặt anh lạnh lùng không lộ chút biểu cảm nào.
Ôn Dư chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh: "... Chào buổi sáng, anh."
Đầu cô sắp cúi xuống tận xương quai xanh, cô căn bản không dám ngẩng đầu lên để nhìn đối phương.
Không ngờ, người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn cô: "Em tỉnh rồi?"
Ôn Dư sững sờ, cô ậm ừ một cách trống rỗng.
"Vậy ăn đi." Cuộc trò chuyện rất ngắn gọn. Nhưng thậm chí chỉ một vài từ vẫn tốt hơn là không nói gì như ngày trước.
Ôn Dư có chút vui vẻ, sự bất an trong lòng chậm rãi vơi đi. Cô vừa ăn sáng vừa nói về chuyện tối hôm qua: "Ừm, cảm ơn anh tối hôm qua đưa em trở về."
Tưởng Vũ Hách nhấp một ngụm cà phê, tùy ý nói: "Ừ."
Trầm mặc một lát cô lại hỏi: "Em không có say rồi phát điên chứ?"
"Không." Người đàn ông hờ hững nhìn cô, qua hồi lâu anh nói: "Em chỉ nói vài câu mà thôi."
Ôn Dư cảm thấy chắc chắn cô sẽ không nói cái gì tốt đẹp. Quả nhiên. "Em đã nói là tôi không được tự mãn." "Nói hôm nay tỉnh dậy sẽ rời đi."
Ôn Dư sửng sốt. Sao mà cô nói những lời đỉnh vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!