Bước ra khỏi công ty của nhà họ Tề, một làn gió khẽ thổi qua, giọt nước mắt lăn trên gò má Ôn Trà lập tức khô lại, rồi sau đó biến mất không tung tích.
Trên tay cậu còn cầm cốc cà phê và bịch sữa bò ấm nóng mà chị trợ lý đáng yêu đã dúi vào khi nãy, lúc cậu định xông ra khỏi phòng làm việc của Tề Tu Trúc.
Một mình Ôn Trà không uống được hết hai thứ này, thôi thì đến cũng đã đến rồi, dù sao công ty của nhà họ Ôn cách đây cũng không xa lắm, cậu vui vẻ quyết định sẽ tới công ty thăm anh trai mình một lát, tiện thể chia cho ông anh cốc cà phê.
Chẳng ai bì lại cậu ở cái khoản tiện tay tiện chân, tự do sử dụng tài nguyên!
Ôn Trà hiếm khi lui tới công ty của nhà họ Ôn.
Thứ nhất là vì cậu sinh ra đã là người theo chủ nghĩa tự do hưởng lạc, chỉ cần nhìn bảng biểu, số má liên quan đến tính toán là sẽ lập tức đau đầu, thứ hai là vì Ôn Hưng Thịnh rất thích tới công ty, Ôn Trà sợ làm phiền đến ông ta nên mới không muốn đụng mặt. Thế là sau hai lần cùng Ôn Vinh tới công ty, cậu cũng không tới đó thêm lần nào nữa.
Chị gái đứng ở quầy lễ tân nhận ra Ôn Trà, bèn vội vàng chạy ra nghênh đón: ''Cậu chủ nhỏ, tổng giám đốc Ôn đang có cuộc họp, cậu đợi ngoài này một lát có được không?''
''Được.'' Ôn Trà lấy một cuốn sách ra rồi ngồi xuống ghế sô pha trước cửa phòng họp chờ Ôn Vinh.
Cánh cửa phòng họp đóng chặt lại, Ôn Trà xé bịch sữa bò ra tu một ngụm, viền môi cậu còn dính một tầng sữa mỏng, rồi cậu quay sang hỏi thăm chị gái kia: ''Đã vào họp bao lâu rồi?''
Chị gái lễ tân bị hỏi đến, bèn vừa cười vừa đưa cho cậu một tờ khăn giấy: ''Cuộc họp đã diễn ra được khoảng hai tiếng rồi, tổng giám đốc Ôn và chủ tịch Ôn đều ở bên trong, còn cụ thể ra sao thì tôi cũng không biết.''
Cô ta vừa dứt lời, cửa phòng họp đã ''cạch'' một tiếng được mở ra, Ôn Hưng Thịnh từ trong bước ra ngoài, sắc mặt tái mét, ông ta lướt đi như một cơn gió, còn không thèm liếc Ôn Trà dù chỉ một lần.
Những người còn lại cũng lần lượt bước ra khỏi phòng họp, Ôn Trà lập tức cầm cuốn sách đang đọc dở lên che mặt, chỉ để lộ cặp mắt to tròn, cố gắng nhìn xem Ôn Vinh đang ở đâu. Thỉnh thoảng có vài người đi qua chỗ cậu, cảm thấy kỳ lạ, cậu lại thân thiện chớp mắt một cái với họ xem như là chào hỏi xã giao.
Ôn Vinh là người cuối cùng đi ra khỏi phòng họp, vì ngồi một chỗ quá lâu nên bộ vest màu tím than của anh ta có hơi nhăn, nhưng nhìn anh ta có vẻ mệt mỏi, một người ngày thường rất chú trọng tới hình tượng như anh ta giờ đây cũng lười chẳng buồn chỉnh lại quần áo.
Ôn Vinh liếc nhìn Ôn Trà, bấy giờ cậu cũng đang nhìn anh ta, sau đó anh ta đi tới trước mặt cậu: ''Đang giả vờ đọc sách gì thế?''
Rõ ràng là cậu đã ngồi đọc sách hơn một tiếng đồng hồ rồi đó!
Ôn Trà ngẩng đầu lên: ''Em thích đọc sách mà, đâu có giả vờ.''
Ôn Vinh ''ồ'' một tiếng, thản nhiên nói: ''Thích giả vờ đọc sách à.''
?
Anh trai của em ơi, sao anh cứ độc miệng với em thế hả?
Ôn Vinh phản ứng chậm khoảng ba giây, sau đó rốt cuộc cái đầu đang hỗn loạn của anh ta cũng ý thức được người đứng trước mặt mình đây là đứa em trai mà mình yêu quý nhất, chứ không phải đối thủ lươn lẹo xảo quyệt trên thương trường, anh ta phiền muộn lấy tay xoa xoa thái dương: ''Xin lỗi nhé, anh nhầm.''
''Không sao đâu anh, uống cà phê không? Em mang tới cho anh đây.'' Ôn Trà đáp.
Ôn Vinh nhận lấy cốc cà phê, uống một hơi hết hơn nửa cốc, ở lâu trong không gian bí bách ngột ngạt của phòng họp, giờ lại được tận hưởng không gian thoang thoảng mùi cà phê và không khí tươi mới thế này, Ôn Vinh cũng dần lấy lại tinh thần: ''Chúng ta đi thôi.''
Vì Ôn Vinh đang rất mệt nên Ôn Trà đã xung phong đảm nhận trọng trách lái xe, cậu mở bản đồ chuẩn bị lái xe về nhà họ Ôn dựa vào bản đồ chỉ đường.
Ôn Vinh ngồi ở ghế lái phụ, đột nhiên anh ta lại nói: ''Về nhà họ Tiết.''
Ngón tay Ôn Trà khựng lại trên màn hình, cậu quay đầu lại hỏi: ''Anh, anh với bố cãi nhau sao?''
Thường thì mỗi lần Ôn Hưng Thịnh làm ra chuyện gì ngớ ngẩn chọc giận đến Tiết My và Ôn Vinh, hai người họ sẽ về nhà họ Tiết ở ít ngày. Tiết My vì muốn bản thân nguôi giận và quan hệ giữa hai vợ chồng có thể bình thường trở lại, còn Ôn Vinh chỉ đơn giản là vì sự an toàn của Ôn Hưng Thịnh, anh ta sợ mình ở lại nhà họ Ôn sẽ có lúc không kìm chế được mà đấm Ôn Hưng Thịnh một cái mất.
Xét về khía cạnh nào đó, Ôn Vinh cũng là một đứa con quá hiếu thảo.
''Không có gì, chỉ là hơi bất đồng quan điểm vài chỗ trong chuyện làm ăn với ông ấy thôi.'' Ôn Vinh không muốn Ôn Trà bận tâm tới chuyện thương trường, cho nên chỉ đáp qua loa một câu: ''Anh đầu tư một dự án năng lượng mới, muốn tự mình thúc tiến nó, nhưng ông ấy không đồng ý.''
Từ chuyện gia đình tới công ty, Ôn Vinh và Ôn Hưng Thịnh đã đấu đá nhau đến mức ác liệt. Lần trước sau khi khiến Ôn Hưng Thịnh phải vào viện, Ôn Vinh cũng không tới thăm, chỉ chuyển tiền vào tài khoản ông ta rồi chú thích vỏn vẹn ba chữ ''Tiền thuốc men''.
Đúng là đồ kẹt sỉ!
Ôn Hưng Thịnh lại được phen tức đến mức tim gan phèo phổi lên cơn đau!
Trong cuộc họp ban nãy, chỉ có hai bố con họ đấu đá lẫn nhau, các thành viên hội đồng quản trị và quản lý, trưởng phòng còn lại đều không một ai dám lên tiếng. Khối năng lượng mới kia giống như miếng bánh thơm ngon trên thị trường, Ôn Vinh cũng muốn được chia một chén canh, nhưng Ôn Hưng Thịnh lại đề cao việc duy trì sản nghiệp nhà họ Ôn, không muốn tùy tiện đầu tư vào cái mới, vì thế cho nên hai bố con họ dần dần trở nên lạnh nhạt với nhau.
Ôn Vinh không định nói tiếp về chuyện này nữa, anh ta bèn chuyển chủ đề: ''Phía đằng trước là hướng đi tới công ty nhà họ Tề sao?''
''Sao anh lại biết! Lợi hại thật đó.'' Mắt Ôn Trà sáng lấp lánh như hai ngôi sao.
Ôn Vinh nghe được mấy lời ''nói quá'' của ông em, nhất thời cảm thấy sảng khoái: ''Loại hạt cà phê khi nãy chỉ có ở phòng làm việc của Tu Trúc, con người cậu ta cũng khá biết thưởng thức đó.''
Ôn Trà gật đầu: ''Trước đó có vô tình gặp được chú, thế là anh ấy mời em vào Tề thị ngồi chơi một lát. Cơ mà em nhớ anh trai quá nên ngồi được chút xíu đã chạy tới gặp anh ngay.''
Không cần biết lời cậu nói là thật hay giả nhưng Ôn Vinh nghe xong vẫn cảm thấy cực kỳ hài lòng, anh ta nói: ''Em cách xa người nhà họ Tề ra một chút.''
Tề Quân Hạo không phải dạng tốt đẹp gì, nhưng còn Tề Tu Trúc thì sao?
Giành cậu với em trai mình, chắc chắn cũng không phải loại người tốt đẹp gì cho cam!
Ôn Trà cố tình nói mấy lời khiến Ôn Vinh không vui hòng báo mối thù lúc nãy với anh ta: ''Nhưng sao này nếu em được gả vào nhà họ Tề thì làm sao giữ khoảng cách với bọn họ được?''
Nhắc tới chuyện kết hôn của cậu, Ôn Vinh cảm thấy chuyện này còn rắc rối và khó khăn hơn nhiều so với công việc, anh ta trầm ngâm nói: ''Tề Quân Hạo có gì đó không được ổn lắm.''
Ôn Trà lập tức nổi hứng tò mò: ''Có ý gì?''
Ôn Vinh nói: ''Hôm đó ở trên sân khấu, Tề Quân Hạo đã lập tức chế ngự được người môi giới đang làm loạn.''
Ôn Trà có vẻ không hiểu lắm: ''Ừm, đúng rồi, anh ta có biết một chút về võ thuật Nhật Bản, Taekwondo hay kỹ thuật vật lộn gì đó, nhưng nhưng vậy không phải rất bình thường sao?''
''Có điều động tác của anh ta không bình thường, anh được biết có một người lính đánh thuê sau khi giải ngũ đã được mời về thành phố C làm huấn luyện viên với giá cao, chiêu thức của Tề Quân Hạo giống như học được từ người này.'' Ôn Vinh ngừng lại một lát: ''Chẳng phải anh ta không được xem trọng trong nhà họ Tề sao?''
Một cậu chủ nhà giàu bị coi thường dựa vào đâu mà được tiếp xúc với người thầy xuất thân từ lính đánh thuê tài giỏi cao siêu đến vậy cơ chứ?
Sở dĩ Ôn Vinh luôn được thuận lợi trên thương trường là vì khả năng quan sát nhạy bén của anh ta, cũng giống như việc anh ta có thể dựa vào hạt cà phê mà đoán ra được Ôn Trà vừa từ công ty nhà họ Tề tới chỗ mình, một hành động lơ đãng của Tề Quân Hạo đã khiến tiềm thức trỗi dậy, nhắc nhở anh ta không được khinh suất bất cứ thứ gì.
Quả thực cậu phải tôn anh ta lên làm Sherlock Holmes thời hiện đại mất!
Dù sao Tề Quân Hạo cũng là nhân vật chính trong sách gốc, sao lại không thể có bàn tay vàng được, kỹ thuật đánh đấm của anh ta cũng thuộc một trong số ''bàn tay vàng'' đó, cũng giống như nhiều trường hợp được viết trong sách, âm thầm bá đạo có được phần thưởng của bậc cha ông dày dặn kinh nghiệm, ông ta đã chủ động đề nghị muốn làm thầy của anh ta. Không ngờ trong hoàn cảnh như vậy, Ôn Vinh lại có thể tìm ra chỗ sơ hở của Tề Quân Hạo trong thời gian anh ta ở ẩn.
Có điều Ôn Vinh hiện vẫn đang bí mật điều tra, tạm thời chưa ra ra gì hết, cho nên anh ta chưa có được bằng chứng đủ thuyết phục Ôn Trà từ bỏ ý định với Tề Quân Hạo. Gần đây mỗi khi rảnh rỗi, Ôn Vinh lại tranh thủ đọc hết đống tiểu thuyết về tình yêu, từ đó rút ra kết luận tình yêu giữa những nhân vật chính đều do bọn họ diễn ra cả, cho dù có miễn cưỡng tạo ra mâu thuẫn cũng là để gia tăng tình cảm cho bọn họ mà thôi.
Ôn Vinh thề mình sẽ không bao giờ đóng vài phản diện mất não đó, ngược lại anh ta còn ủng hộ tình cảm đến chết cũng không đỏi của em trai dành cho Tề Quân Hạo.
Còn về phần Tề Tu Trúc ấy à.
Trước mắt, Ôn Vinh cũng không lo lắm.
Tình hình nhà họ Tề phức tạp, mấy ngày nay, anh cả, anh hai của Tề Tu Trúc đều giở mánh khóe, ngay cả một người hiền hòa nhã nhặn như Tề Tu Trúc cũng bị mấy mánh khóe ghê tởm kia làm cho mất đi phong độ vốn có của mình. Ôn Vinh chỉ mong Tề Tu Trúc bận rộn một chút, tốt nhất đừng có qua lại dây dưa lằng nhằng với em trai mình.
Không biết từ lúc nào, cơn buồn ngủ đã ập đến với Ôn Vinh, lúc này trong đầu anh ta đang tràn ngập suy nghĩ của tuyến nhân vật phản diện xấu xa, cộng thêm Ôn Trà lái xe êm như ru trên đường.
Ôn Trà giơ tay lên chỉnh lại điều hòa, cho nó về chế độ thư giãn, chế độ hiền dịu như con gái của cậu khiến Ôn Vinh khoan khoái càng buồn ngủ hơn, giọng nói của cậu khẽ văng vẳng bên tai: ''Ngủ đi, anh.''
Ôn Vinh rất cố gắng kìm chế, chiếc xe vừa tới nhà họ Tiết, anh ta bèn mở mắt, đáy mắt hiện lên vẻ trong trẻo, tình táo, giống như không nhìn ra được bất cứ sự mệt mỏi nào trước đó.
Cái thằng nhóc con Tiết Tửu đã sớm nghe thấy tiếng động cơ xe đỗ trước cổng, thế là nó mới thò đầu ra nhìn dáo dác, nhìn thấy Ôn Trà, nó ben lon ton chạy tới: ''Em biết ngay là hai người mà, nghe tiếng là biết liền!''
Ôn Trà bắt đầu nịnh nọt nó: ''Bé ngoan, sao em giỏi thế!''
Tiết Tử hất hàm, đắc ý hừ hai tiếng.
''Làm bài tập xong chưa?'' Giọng nói lạnh lùng của Ôn Vinh văng vẳng trên đỉnh đầu nó.
Tiết Tửu vui vẻ cào băng lại thành một tượng đá, sau đó lắp bắp: ''Bài... bài tập... chưa có làm.''
Người anh em chí cốt đang gặp nạn, đương nhiên Ôn Trà sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ: ''Được rồi, lát nữa anh sẽ dạy bé làm bài tập, anh à anh đừng hung dữ với thằng bé.''
Ôn Vinh biết tỏng một lớn một nhỏ này đang có âm mưu gì trong lòng, nhưng nếu em trai mình đã nói vậy thì anh ta cũng chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt thôi.
Tiết Tửu lập tức lại tràn đầy năng lượng, nó kéo tay Ôn Trà đi tới một nơi, định bụng khoe cậu về chiếc xe đua đồ chơi cậu mới mua.
''Thanh Châu đâu?'' Ôn Trà hỏi.
Ôn Trà nhìn quanh nhà họ Tiết một lượt, căn nhà lớn như vậy lại không có bóng người, thảo nào có những lúc Tiết Tửu lại muốn quậy phá, một đứa bé mới lớn có chút xíu đã phải đối mặt với sự cô đơn, trống trải như thế này, ngay cả người trưởng thành còn không chịu được, vậy thì sao lại bắt một đứa trẻ con phải chịu?
''Có phải anh ấy lại ở lì trong phòng thí nghiệm không, để anh đi gọi Thanh Châu.'' Ôn Vinh nói rồi định đi lên tầng trên.
Tiết Tửu cười hehe: ''Anh ấy không ở trong phòng, bị người khác ''câu'' mất rồi.''
Ôn Trà và Ôn Vinh quay sang nhìn nhau, lập tức cả hai đều trông thấy vẻ kỳ lại xuất hiện trong ánh mắt của đối phương.
''Bé ngoan, tức là thế nào?'' Ôn Trà ngồi xổm xuống, bắt đầu hỏi.
Tiết Tửu hất hất cái cằm tròn lẳn của mình ra: ''Bọn họ đang ở trong nhà ấm trồng hoa, hai anh qua đó xem xem.''
Nhà ấm trồng hoa của nhà họ Tiết chủ yếu chỉ có Tiết Thanh Châu lo liệu, hương thơm của các loài hoa có thể khiến mạch suy nghĩ của anh ta khác biệt so với mọi người, trừ phòng riêng và phòng thí nghiệm của anh ta thì nơi này là nơi giữ chân anh ta lâu nhất.
Ôn Trà chợt nhớ ra lần đầu cậu gặp Tiết Thanh Châu cũng là ở trong nhà ấm trồng hoa.
Mùa này vừa hay là mùa hoa thương lan nở, hương hoa thoang thoảng trong không khí. Ở phía trước một chùm hoa màu trắng, Tiết Thanh Châu đang nói chuyện với một cô gái.
'' Có phải chúng ta từng gặp cô bé này rồi không?'' Ôn Vinh hỏi, anh ta có cảm giác cô gái này rất quen.
Trong lòng Ôn Trà khẽ ''chậc'' một tiếng, cậu trả lời: ''Gặp hai lần rồi, một lần là ở nhà họ Tiết, lần còn lại là ở trong buổi tiệc mừng sinh nhật em, cô ta là bạn của Ôn Nhạc Thủy, tên Trần Thi Thi.''
Ôn Vinh không nói gì nữa.
Cửa kính trong suốt khiến bọn họ có thể dễ dàng trông thấy cảnh sắc bên trong nhà ấm trồng hoa.
Tiết Thanh Châu chỉ vào một bông hoa nhài giống Grace, sau đó giải thích về nguyên liệu trồng ra nó cho Trần Thi Thi nghe.
Vừa hay hôm nay Trần Thi Thi cũng mặc một chiếc váy màu trắng, xinh đẹp động lòng người, cô ta tiến lên trước đóa hoa nhài chưa nở định bụng ngửi thử, không ngờ còn chưa đứng vững thì đã loạng choạng chực ngã, trong cơn hoảng loạn, cô ta đã nhào vào trong ngực Tiết Thanh Châu, hai người nhìn nhau rồi đỏ mặt.
Qoào!
Ôn Trà khẽ nhướng mày.
Tiết Tửu giương đôi mắt tròn xoe như hạt nho lên nhìn, khóe miệng giật giật, sau đó nó khóc toáng lên: ''Hai người đang làm gì đó! Người phụ nữ xấu xa kia mau buông anh trai tôi ra!''
Là một người được giáo dục đầy đủ như Tiết Thanh Châu, anh ta tự thấy lúc này mình không nên đẩy người con gái này ra, bởi lẽ làm như vậy có khả năng sẽ khiến cô ta ngã mất.
Tiết Tửu vừa òa khóc, Tiết Thanh Châu đã cả kinh trong lòng, anh ta quay lại nhìn ba người đứng ngoài cửa nhà ấm trồng hoa, vội vàng chạy tới ôm lấy Tiết Tửu: ''Tiểu Cửu, đừng khóc, không sao đâu.''
Thằng bé nín khóc, chỉ nghẹn ngào ''hức hức'' mấy tiếng.
Trần Thi Thi phủi phủi vết bẩn trên váy, lí nhí nói lời xin lỗi: ''Xin lỗi, là do chị đứng không vững...''
Tiết Tửu không ngăn được lại cất tiếng khóc thảm thiết, tựa như nó vừa đánh mất đi cả thế giới vậy.
Suy nghĩ trong lòng một đứa trẻ rất đơn thuần, nó không thích Trần Thi Thi, cho nên có phải vừa nhìn thấy anh trai mình ôm cô ta thì đã nghĩ rằng mình bị cướp mất anh trai không? Tiểu Béo ở lớp mẫu giáo nói với nó là, khi hai người ôm nhau thì tức là họ muốn kết hôn sinh con đó.
Khó khăn lắm mối quan hệ giữa nó và anh trai mới chuyển biến tốt đẹp, vậy mà anh lại muốn có em bé rồi à? Như vậy thì liệu anh có còn để ý tới nó không?
Vốn là người có tính cách tốt đẹp, biết nhẫn nại như Tiết Thanh Châu cũng vì dỗ mãi không được thằng bé Tiết Tửu mà sinh ra buồn bực, nhất thời không có cách nào đáp lại câu nói lí nhí lúc nãy của Trần Thi Thi, cuối cùng chỉ đành dứt khoát tiễn người ra cửa: ''Thật ngại quá, hôm nay không thể dạy cô được, để tôi kêu quản gia đưa cô về nhà.''
Trần Thi Thi lén lườm Tiết Tửu đang khóc lóc một cái cháy cả mắt, sau đó cũng gật đầu: ''Được, vậy thì lần sau gặp.''
Vẫn còn có lần sau cơ à!
Ôn Trà vừa tỏ vẻ dị nghị vừa đón Tiết Tửu từ tay Tiết Thanh Châu.
Dạo này hay gặp Trần Thi Thi thật đó.
Sau khi Ôn Trà hỏi rõ suy nghĩ trong đầu Tiết Tửu, Tiết Thanh Minh chỉ còn nước dở khóc dở cười: ''Tiểu Cửu, chỉ là anh thấy chị ấy sắp ngã nên đỡ một tay thôi mà, anh không thích chị ấy, chị ấy chỉ là học sinh của anh thôi.''
Tiết Tửu ngừng khóc, ngây ngẩn hỏi: ''Vậy... vậy sao? Là tiểu Béo đã lừa em...''
Ôn Vinh đang đau đầu bởi tiếng tranh cãi bấy giờ mới thở phào một hơi, vậy là đứa em trai nhà mình không làm ầm ĩ lên nữa, sau đó anh ta hỏi thẳng Tiết Thanh Châu:''Sao cô ta lại quen biết anh?''
Rõ ràng Ôn Nhạc Thủy đã giới thiệu Trần Thi Thi cho Tiết Thanh Châu, nói cô ta rất ngưỡng mộ kỹ năng điều chế hương liệu của anh ta, trái lại, phản ứng của Tiết Thanh Châu khá hời hợt, chẳng hiểu sao qua vài tuần, hai người bọn họ đã qua lại đến mức này.
Tiết Thanh Châu lặng lẽ nhìn sang Ôn Trà.
Ôn Trà chỉ tay vào chính mình, tỏ ra khó hiểu.
Sao chuyện này lại liên quan đến cậu?
''Hồi trước bởi vì một đoạn clip bị cắt văn lấy nghĩa mà Tiểu Trà bị dân mạng chửi rủa, anh cũng tính giúp nhưng sau đó Trần Thi Thi lại tìm tới anh, nói là cô ta có đoạn clip hoàn chỉnh, anh có thể dùng nó để thanh minh, đổi lại, cô ta mong muốn học được từ anh cách điều chế hương liệu.'' Tiết Thanh Châu thành thật giải thích.
Ôn Vinh đổi tư thế ngồi, thẳng lưng lên, hai cánh tay vắt trước ngực: ''Cô ta vừa tìm được clip đó bèn tìm tới trao đổi với anh luôn à?''
Tiết Thanh Châu hiểu những gì Ôn Vinh đang nghi ngờ, mặc dù anh ta chìm đắm say sưa chế hương liệu, không màng sự đời nhưng cũng không đến mức đần độn chẳng biết gì: ''Anh đã điều tra qua, mặc dù ngày hôm đó, mọi chuyện xảy ra lại không may ở góc chết, nhưng nếu là nhà vệ sinh thì chắc chắn sẽ có người đi qua. Cũng rất có khả năng Trần Thi Thi cũng đi qua đó, thời điểm đó quả thực có nhiều bạn học đi qua, hơn nữa anh nghĩ, chỉ cần có thể giúp được Tiểu Trà...''
''Cảm ơn anh họ!'' Vì muốn thể hiện lòng biết ơn của mình, Ôn Trà đã nhét bịch sữa đã nín khóc Tiết Tửu kia vào tay Tiết Thanh Châu.
Tiết Tửu làm màu giãy giãy hai cái, từ lỗ mũi thổi ra một bóng nước rồi nháy mắt tán dương Ôn Trà.
Tiết Thanh Châu dịu dàng dùng khăn giấy lai sạch mặt cho Tiết Tửu, nói: ''Không sao, sau này cũng không dùng đến, cứ để Tiểu Trà tự giải quyết đi. Có điều lúc trước anh đã đồng ý dạy cho cô ta, đương nhiên không thể vì chứng cứ không dùng đến này mà hối hận.''
Quân tử chính trực.
Thấy Tiết Thanh Châu làm như vậy, mọi người cũng không bất ngờ lắm.
Tiết Tửa nói bằng giọng sữa: ''Vậy anh phải tự bảo vệ bản thân mình thật tốt.''
Tiết Thanh Châu miết một cái vào chóp mũi thằng bé tỏ rõ sự cưng chiều, cười cười đồng ý.
Ôn Vinh không nói gì cả, nhưng trong lòng như đang suy nghĩ gì đó.
Nhắc tới chuyện vay tín dụng đen trên mạng, anh ta mới nhớ ra trận đấu cúp Phong Hoa mà mình quên béng mất trước đó.
Có lẽ ngày có kết quả cũng không còn xa nữa.
Xem ra thầy Lưu rất lo lắng, mỗi lần nói chuyện với Ôn Trà, thỉnh thoảng ông ta lại nói đá sang chủ đề này.
''Không biết mấy vụ lùm xùm trước đó có ảnh hưởng tới đánh giá của ban giám khảo dành cho cậu không.'' Ông ta cầm cái cốc tráng men to ơi là to lên, cất giọng buồn bã.
''Không biết.'' Ôn Trà nhún vai, bình trà được rót nước vào: ''Có điều không sao, tôi sẽ cố gắng vượt qua.''
Cậu vốn chỉ muốn thể hiện hết sức mình xem như lưu lại chút kỉ niệm, tiện thể đối phó với Ôn Nhạc Thủy, xuất phát điểm của cậu cũng không phải muốn tham lam mấy chuyện thứ hạng.
Thầy Lưu khẽ thở dài một hơi.
Ôn Trà trêu: ''Không phải thầy lại cá cược với thầy giáo khác về cuộc thi này đấy chứ?''
Cậu vẫn còn nhớ sau lần đầu tiên gặp thầy Lưu, vừa mới đóng cửa lại ông ta đã nói khoác với người khác rằng người đứng đầu nhất định là học trò của mình.
Thầy Lưu đã quá quen với kiểu này của Ôn Trà, ông ta lười chẳng buồn đôi co, chỉ hừ một tiếng rồi ung dung thưởng thức cốc trà.
Chè Phổ Nhị có tính ôn, lá trà ông ta uống vào trộn lẫn với lá cây táo tạo nên mùi thơm thoang thoảng của trái táo.
Ôn Trà vừa thi thử xong một môn bèn đến phòng làm việc của thầy Lưu ngồi chơi nói chuyện một lúc. Không nói đến cái khác, mặc dù cậu học hành kém cỏi nhưng xuất thân trong gia đình thượng lưu giàu có khiến cậu ít nhiều tiếp xúc với nghệ thuật, cho nên cậu có thể bắt kịp mọi chuyện.
Chỉ cần Ôn Trà đồng ý, ông ta nhất định sẽ trở thành một người đàm đạo cũng như lắng nghe tốt nhất đối với cậu.
Sau một hồi nói chuyện đến sảng khoái với ông già này, Ôn Trà không còn cảm thấy tác phẩm của mình bị đối xử bất công so với bạn học khác nữa, lúc này Ôn Trà mới đứng dậy từ biệt mà đi.
Dù sao thì ở nhà vẫn còn một người cần phải dỗ nữa.
Tiết My rất quan tâm tới trận thi đấu này.
Ôn Trà đã chia sẻ toàn bộ quá trình sáng tạo của mình với Tiết My vào thời điểm đó và thỉnh thoảng cậu còn quay video cho bà ta. Thỉnh thoảng bà ta rất buồn ngủ và mệt mỏi vì phải thức khuya. Bà ta cũng là một người mẹ yêu thương và quan tâm nhiều hơn đến các tác phẩm của nghệ thuật mà bà ta đã cống hiến hết mình, và từ góc độ của bà ta mà nói, nếu không xét mối quan hệ mẹ con bí mật thì tác phẩm của Ôn Trà cũng rất tốt.
''Mẹ đã đi lạy thần phật, thần tiên rồi, nhất định sẽ có kết quả tốt.'' Tiết My vừa đút bánh quy vào miệng Ôn Trà vừa không ngừng lải nhải.
Cả ông bà ngoại nhà họ Tiết đều tín Phật, lúc có mang Tiết My, mỗi lần gặp phải chuyện buồn lòng họ cũng đều kể ra cho thần phật nghe hết.
Ôn Trà miệng ngậm đầy bánh quy, cậu cố gắng nuốt xuống, sau đó lại tu một hớp trà sữa khoai môn, gương mặt hiện lên vẻ hạnh phúc đê mê.
Ngay cả Ôn Vinh bình tĩnh giỏi kìm chế cũng có chút phiền muộn cọ cọ vào điện thoại: ''Bao giờ mới có kết quả, có thể tích cực làm việc hơn nữa được không?''
Kết quả chung cuộc cúp Phong Hoa còn phải dựa vào sự bàn bạc thống nhất của tổ giám khảo Trung Quốc, Mỹ và châu Âu, còn phải dựa vào số lượt bình chọn trên mạng và một đống thủ tục khác, vậy cho nên thời lượng của chương trình mới bị kéo dài ra một xhust.
''Thầy Lưu nói tám giờ tối nay, kênh Weibo chính phủ sẽ công bố kết quả trước, còn những kênh khác sẽ cập nhật chậm hơn một chút.'' Ôn Trà hồi tưởng lại lời thầy Lưu vừa nói.
Ôn Vinh nhìn đồng hồ.
Đã bảy rưỡi.
Còn nửa tiếng nữa.
Anh ta bắt đầu lướt Weibo, vì Ôn Trà mà lập thêm một tài khoản mới nữa, còn chưa chứng thực. Từ lúc Ôn Trà bị mắng, anh ta cũng không lướt nữa. Giờ lướt lại mạng xã hội, Ôn Vinh chợt cảm giác như trên đó đã xảy ra một vụ chấn động đến long trời lở đất, hoàn toàn thay đổi so với trước kia.
Trải qua phong ba bão táp trên mạng, Ôn Trà đã thu về một nhóm fan hâm mộ cậu, nhóm fan này còn ngấm ngầm lập ra một nhóm chat, hoạt động vào khung giờ cố định mỗi ngày.
[Ôn Trà lại đăng ảnh selfie kìa, huhu, hôm nay tâm hồn được thanh lọc quá.]
[Trà bảo không quay về thì Disney đúng là không có hoàng tử.]
Nói chung ngày nào cũng có mấy câu tâng bốc nghe rợn da gà kiểu này, Ôn Vinh cảm thấy đọc đến đây là đủ rồi, lẳng lặng học tập.
Hôm nay nhóm chat cũng nói về mấy chủ đề khác nhau.
[Cúp Phong Hoa công bố tám giờ sẽ có kết quả? Trà bảo có giành được giải nhất không đây?]
[Căng thẳng quá, hy vọng Trà bảo có thể giành được, cậu ấy tài năng như vậy, xứng đáng có được giải nhất.]
[Đợt trước sau thời gian bình chọn trên mạng, Trà bảo bị bêu xấu, số lượng phiếu giảm đi đáng kể, lúc được trả lại trong sạch thì cổng bình chọn lại đóng mất tiêu rồi, thế cho nên mảng phiếu bình chọn trên mạng có hơi thua thiệt, haizz, không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào nữa.]
[Rầu thối ruột, tôi thật sự cảm thấy cái đám hắt nước bẩn vào Trà bảo phiền chết đi được.]
Ôn Vinh lướt qua tất cả tin nhắn, sau đó anh ta ngẩng lên nhìn Ôn Trà đang ung dung tự tại không chút căng thẳng nào đằng kia, trong lòng cảm thấy có hơi bất lực.
Anh ta lại đọc qua vài tin tức trong ngành, mãi tới khi nhóm chat đột nhiên có tin nhắn gửi đến.
[Có kết quả rồi! Mau xem đi!]
Ôn Vinh lập tức căng thẳng, nhịp tim co rút, anh ta bèn mở tài khoản chính thức của cúp Phong Hoa ra, ở bài đăng mới nhất trên trang đang không ngừng ghi nhận bình luận của khán giả, nội dung bài đăng có ghi:
''Hiệp hội phim điện ảnh và truyền hình Trung Quốc công bố kết quả chung cuộc cuộc thi nhiếp ảnh cúp Phong Hoa, những người chiến thắng chính là:
1. Doãn Vũ - “Cuộc sống mới”: giải Nhất
2. Ôn Nhạc Thủy “Thiếu niên”: giải Nhất
...''
Nhìn khắp một lượt danh sách kết quả, đến mức muốn lủng cả màn hình điện thoại rồi mà Ôn Vinh vẫn không thấy tên Ôn Trà đâu.
Bỗng một luồng hơi thở thanh mát phảng phất quanh đây, Ôn Trà ngồi xuống cạnh anh ta, cậu ló đầu nhìn vào điện thoại của anh ta: ''Anh, có kết quả rồi à? Em đang sạc điện thoại, cho em mượn xem với.''
Ghế sô pha quá chật, Ôn Vinh không kịp tránh, bài đăng lẫn bình luận bên dưới đều bị Ôn Trà nhìn rõ mồn một.
[Chúc mừng Tiểu Thủy, Tiểu Thủy quả là có tài ắt có tầm!]
[Doãn Vũ đúng là Hắc Mã, lúc đầu tôi đã đoán được ngay tình thế của cậu ấy rất tốt, rất có khả năng giành giải nhất mà.]
[Tôi muốn hỏi tại sao không có Ôn Trà vậy ạ? Không giành giải nhất cũng đâu đến nỗi không lên nổi thứ hạng nào đó chứ]
[Thưa lầu trên, chắc là do tổ giám khảo đã cân nhắc ảnh hưởng từ chuyện lần đó, tôi cũng không hiểu, nghệ thuật cũng bị ảnh hưởng bởi dư luận sao?]
[Thì đó... ừm... chắc Ôn Trà phải tự nhận mình đen rồi...]
[Lần đầu tiên hiểu được ý nghĩa của cụm từ ''thời vận không đủ'', tôi có nói, tài năng trong đoạn clip của Ôn Trà vượt xa so với mấy thí sinh dự thi cũng không có ai phản đối mà?]
''Không sao đâu Tiểu Trà, đây là cuộc thi rẻ rách gì chứ, chúng ta không tham gia nữa!'' Bỗng nhiên lại thấy Tiết My không còn đoan chính như thường, ở bà ta toát ra vài phần khí chất thiếu nữ, bà vứt điện thoại sang một bên, thở hồng hộc vì tức giận ngồi xuống sô pha cấu véo đống gối ôm một hồi.
Ôn Vinh trầm giọng, nói: ''Anh có thể đầu tư tổ chức tiếp một cuộc thi.''
Ôn Trà cảm thấy vừa cảm động vừa buồn cười, cậu chỉ cười rồi lắc đầu an ủi bọn họ.
Đúng lúc này, trong một văn phòng tại thành phố C, ngồi đối diện Ôn Nhạc Thủy là một người phụ nữ mặc áo blazer màu trắng thanh lịch, cô ta nâng gọng kính kim loại mạ vàng của mình lên rồi đưa tới trước mặt cậu ta một bản kế hoạch.
''Chào cậu, tôi là người phụ trách mới của cậu, hợp tác vui vẻ nhé.''
Ôn Nhạc Thủy ngượng ngùng chào hỏi: ''Chào chị Vân.''
Đây là người phụ trách giỏi nhất giới giải trí mà Tề Quân Hạo đã tìm thay cậu ta, cô ta đã từng dìu dắt biết bao nhiêu ảnh đế ảnh hậu.
Tề Quân Hạo đã phải vận dụng biết bao mối quan hệ cuối cùng mới khiến cô ta chấp nhận dẫn dắt thêm một nghệ sĩ nữa.
Chị Vân nhìn một lượt, đánh giá sơ qua về Ôn Nhạc Thủy, cô ta không hề tỏ ra nhiệt tình mà trái lại còn vô cùng nguội lạnh: ''Chào cậu, tôi chỉ có một yêu cầu đối với nghệ sĩ mà mình dẫn dắt, đó là, không có lịch sử đen, đầu óc ngu ngốc cũng không sao, nhưng phải biết kiềm chế, không được làm chuyện ngu xuẩn, hay nói cách khác là đừng tỏ ra mình thông minh, cậu có làm được không?''
Ôn Nhạc Thủy gật đầu: ''Chị cứ yên tâm.''
Chị Vân nói tiếp: ''Vậy thì tốt, chúc mừng cậu đã giành giải nhất cúp Phong Hoa. Lợi ích bên trong của cuộc thi này chính là cậu sẽ có cơ hội ký hợp đồng với đạo diễn nổi tiếng John Wilson, hiện giờ ông ấy đang có một quảng cáo chưa chọn được người, hiệp hội phim Trung Quốc đã ký hợp đồng với ông ấy, nếu tìm được người thích hợp, ông ấy sẽ cố gắng cân nhắc Trung Quốc, bất luận là đạo diễn hay diễn viên đều được.''
Ôn Nhạc Thủy ngồi thẳng lưng, hóa ra tin tức trong cuộc thi mà người phụ trách trước không làm cách nào nghe ngóng được chính là chuyện này.
Hiện giờ đạo diễn John Wilson đang là một trong số những đạo diễn nổi tiếng trên thế giới, kết hợp phim văn học và phim thương mại vừa phải, hầu như tất cả các ngôi sao đều muốn được diễn trước ống kính của ông ấy, bởi vì điều ông ấy giỏi nhất là khai thác vẻ đẹp của con người. Dù ông ấy bị chỉ trích vì quan tâm quá nhiều đến vẻ bề ngoài và không đào sâu nội hàm, nhưng bất kỳ ngôi sao nào có cơ hội hợp tác với ông ấy đều sẽ thể hiện khía cạnh đẹp nhất của sự nghiệp và trở nên nổi tiếng trên toàn thế giới.
''Thật sao?'' Ôn Nhạc Thủy kích động hỏi, có vẻ như đây là tin tức đỉnh nhất dạo gần đây cậu ta nghe được.
Điện thoại của chị Vân có thông báo tin nhắn, chị ta gạt màn hình một cái, không trả lời lại ngay, chỉ hơi nhíu mày: ''Tôi rút lại lời nói vừa nãy, tình hình thay đổi rồi.''
''Giám khảo năm nay có cả của Mỹ và châu Âu, lượng buôn bán lại một lần nữa được điều chỉnh trong cuộc thi, thêm hạng mục giải thưởng Muse trên giải nhất, tượng trưng cho sự theo đuổi nghệ thuật hoàn hảo.''
Ở nhà, Tiết My nắm chặt lấy tay Ôn Trà, bà gằn giọng đọc từng chữ xuất hiện trên bảng danh sách được mẩu tin mới nhất cập nhật:
''Sự kết hợp hoàn hảo giữa ánh sáng điện ảnh và câu chuyện, chúc mừng Ôn Trà trong “Trái táo” đã giành được giải thưởng Muse.''1