Những tình tiết không thích hợp cho trẻ em xem, nên để không gây ra những ám ảnh cuộc đời của các bạn nhỏ.
Ôn Trà dẫn Tiết Tửu đi tìm Tiết Thanh Châu, nhét Tiểu Tửu mập mạp vào tay đối phương.
“Tiểu Trà?” Tiết Thanh Châu có chút khó hiểu, hai đôi mắt hạnh tròn sáng, một bên dịu dàng một cái linh động, đồng thời nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Trông chừng Tiểu Tửu đi nhé, đừng để nó chạy lung tung.” Ôn Trà không giải thích nhiều, để lại Tiết Thanh Châu và Tiết Tửu đang thất thần ở lại chỗ cũ, bước tới chỗ hai nhà họ Ôn và nhà họ Tề.
Nhìn thấy cậu đến một mình, Ôn Vinh nhíu mày: “Tề Quân Hạo đâu?”
Nhà cả và nhà hai đều phải đối xử có chừng mực, dù các ông chồng có thể phải tạm thời hợp lực nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự châm chọc khiêu khích giữa các bà vợ.
Bà cả lấy làm lạ nói: “Sao không thấy bóng dáng chú rể đâu hết vậy? Không phải là đã chạy mất rồi chứ.”
“Không thể nào, sẽ tới đây ngay thôi, tôi sẽ gửi tin nhắn cho nó.” Bà hai trong lòng đang âm thầm mắng bà cả, làm ra vẻ như không có chuyện gì mò tìm điện thoại di động trong túi.
Quả thật là đã chạy rồi, tác giả của nguyên tác đã mô tả rất kỹ về bầu không khí lúc đó. Vào đêm trước bữa tiệc đính hôn, hai người đã chia sẻ cảm xúc, bỏ lại nguyên chủ. Mãi cho đến khi tiệc cưới bắt đầu Tề Quân Hạo mới chậm chạp đến. Những kẻ nịnh hót trong gia đình giàu có tự nhiên nhìn thấy cô dâu không được coi trọng, sau lưng bọn họ càng bắt nạt nguyên chủ hơn. Việc hôm nay Ôn Trà phải làm là để mọi người bắt gặp cảnh hai người đó dính với nhau, sau đó phát huy thêm trà nghệ lâu năm để diễn một đoạn tình cảnh bắt gian tại trận.
Nhưng cậu còn chưa kịp nói ra địa điểm, bà Tề đột nhiên nhỏ giọng nói một cái: “Ban nãy hình như tôi thấy... thấy Tề Quân Hạo và Ôn Nhạc Thuỷ đang đi cùng nhau, ngay tại hòn non bộ của lầu Tiểu Dương.”
Trái tim của bà hai liền nhảy thót lên, cố nặn ra một nụ cười: “Làm sao... làm sao có thể được? Mẹ, mẹ đừng nói nhảm!”
Đôi mắt hạnh của bà Tề nhìn trừng to: “Cô đang chất vấn tôi đó sao? Nếu cô không tin thì cứ đi theo tôi xem sao!”
Vốn dĩ hôm nay bà Tề đến tham dự tiệc đính hôn của có Ôn Trà tâm trạng đã không được tốt rồi, một câu phản bác tùy tiện của bà hai càng làm cho bà ta vốn đang khó chịu lại càng tức giận, trực tiếp kéo ống tay áo của bà hai đi ra ngoài.
Ôn Trà không ngờ bà Tề lại mạnh mẽ như vậy. Hoàn toàn không cần kịch bản, trực tiếp dẫn dắt hướng đi của cả phim!
Đi được nửa đường, bà ta chán ghét buông bà hai ra, giống như là đang chê xui xẻo, dùng khăn tay lau sạch bụi đất không hề tồn tại trên tay, quay đầu dắt Ôn Trà.
Bà hai: Cám ơn, đã bị làm nhục rồi.
Bên ngoài hòn non bộ của Lầu Tiểu Dương, nước chảy róc rách, thiết kế cảnh quan y như thực, Ôn Nhạc Thuỷ và Tề Quân Hạo đang đứng sóng đôi với nhau, nhưng nội dung lại rất khác so với trong sách.
Ôn Nhạc Thuỷ đang rất suy sụp.
Đêm đó, sau khi cậu ta nhận ra mình có điều gì đó không ổn nhưng lại không thể tìm thấy Lâm Mộc, gần như ngay lập tức gọi điện và tìm đến Tề Quân Hạo. Sau khi Tề Quân Hạo đến biệt thự Tùng Bách, tác dụng của thuốc cộng với khát vọng trong lòng khiến cậu ta buông lỏng sự thận trọng của mình, nhiệt tình chủ động leo lên người Tề Quân Hạo.
Đối phương có vẻ nhất thòi do dự khi phải trả lời cậu ta. Nhưng lúc cậu ta đang động tình nhất, thì Tề Quân Hạo thì thầm bên tai cậu ta một tiếng: “Ôn Trà.”
Giống như bị dội một gáo nước lạnh, lòng Ôn Nhạc Thuỷ lạnh đi.
Cậu ta đoán rằng Tề Quân Hạo có thể đã thay lòng, nhưng sau khi điều đó trở thành hiện thực, cậu ta lại phát hiện ra rằng mình hoàn toàn không thể chấp nhận được điều đó.
Vì vậy, cậu ta đã cố tình cản đường Tề Quân Hạo lại trước bữa tiệc và đòi một lời giải thích.
“Tiểu Thủy, thực xin lỗi, tối hôm đó anh đã gọi nhầm tên rồi.”
Tề Quân Hạo thừa nhận khi đối mặt với Ôn Trà anh ta quả thực có rung động, nhưng Ôn Nhạc Thuỷ đã hy sinh cho anh ta nhiều đến như vậy, còn có nền tảng tình cảm biết bao nhiêu năm, trong lòng anh ta cũng tồn tại một phần trách nhiệm với Ôn Nhạc Thuỷ.
Ít nhất hiện tại, anh ta không muốn trở mặt với Ôn Nhạc Thuỷ.
Một tia sáng âm u lóe lên trong mắt Tề Quân Hạo, nếu Ôn Nhạc Thuỷ bộc phát vào lúc này, thì đám cưới rất có thể sẽ bị phá bỏ, đây là tình huống mà anh ta hoàn toàn không muốn nhìn thấy.
“Anh sai rồi, tha thứ cho anh có được không? Sẽ không có lần sau đâu.” Anh ta dịu dàng dỗ dành Ôn Nhạc Thuỷ.
Ôn Nhạc Thuỷ nghiêm túc hỏi ngược lại, cảm thấy trái tim mình sắp vỡ tan: “Quân Hạo, anh thật sự còn yêu em sao?”
“Tất nhiên rồi.” Tề Quân Hạo không chút do dự.
“Nhưng tại sao em lại không thể cảm nhận được cơ chứ?” Ôn Nhạc Thuỷ nhìn chằm chằm vào Tề Quân Hạo, cố gắng tìm kiếm một chút miễn cưỡng trên khuôn mặt anh ta: “Hơn nữa mẹ anh cũng...”
Tề Quân Hạo chặn lại lời nói của cậu ta lại, cảm thấy phiền não vì sự dây dưa không dứt của cậu ta, hoặc có thể là có chút chột dạ: “Tiểu Thủy, không phải em không biết tình cảnh của anh ở nhà, ý của mẹ anh chưa bao giờ là ý của anh, em không cần phải để tâm đến những gì bà ấy nói đâu.”
Ôn Nhạc Thuỷ từ trước đến nay đều rất dễ yêu nhưng đầu óc cũng đều rất tỉnh táo: “Thật sao? Anh dám thề anh không thích Ôn Trà, sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em không?”
Cậu ta có thích Tề Quân Hạo không? Thích nó. Nhưng có vẻ như không thích đến mức đó, nhưng vì tranh giành với Ôn Trà, đây có thể là thứ duy nhất mà cậu ta có thể cướp mất của Ôn Trà, đương nhiên cậu ta sẽ nắm chặt không buông tay.
Tề Quân Hạo có chút hoảng sợ không được tự nhiên, ranh mãnh lôi cái chiêu trò đối xử với người khác trong lĩnh vực kinh doanh, hoàn toàn không nói một câu hoàn chỉnh: “Anh thề.”
Thề cái gì thì không nói, cũng có nghĩa là chỉ thề cho có vậy thôi.
Anh ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian càng trôi qua, giữa lông mày của anh ta lại càng nóng nảy không kiểm soát được, anh ta vội vàng lên tiếng: “Tiệc đính hôn sắp bắt đầu, Tiểu Thủy, anh phải đi rồi, sau khi xong việc chúng ta hẵng liên lạc nhé.”
“Anh Quân Hạo.” Ôn Nhạc Thuỷ nắm lấy bộ đồ vest của Tề Quân Hạo, nước mắt lưng tròng hôn lên môi đối phương, không nỡ để anh ta rời đi.
Ôn Trà đứng từ xa chứng kiến hết mọi việc, thành thật cảm thán:
Có phải cậu nghĩ mình rất giống nữ chính của Quỳnh Dao không?
“Hai người đang làm gì vậy?” Giọng nói dịu dàng quen thuộc của Tiết My nhàn nhạt vang lên, có vẻ uy nghiêm lạ thường.
Còn bà Tề thì siết chặt tay Ôn Trà, trực tiếp hét lên khiến mọi người đều giật mình.
Tề Quân Hạo vội vàng đẩy Ôn Nhạc Thuỷ ra, vội vàng chuẩn bị gọi “dì”, nhưng kết quả vừa quay đầu lại, Tiết My đã không còn ở một mình, bên cạnh bà ấy còn có Ôn Trà, phía sau còn có một nhóm nhân vật máu mặt, tràn đầy kinh ngạc nhìn bọn họ.
“Mọi người hãy nghe cháu giải thích!” Anh ta thốt lên.
Ngay cả Ôn Nhạc Thuỷ trong nháy mắt cũng quên cả việc dây dưa chuyện yêu đương, hoảng hốt giải thích: “Không... Không phải như vậy đâu.”
Bà hai nhà họ Tề vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền biết sắp xảy ra chuyện chẳng lành, bà ta bước đi trên đôi giày cao gót, túm tóc Ôn Nhạc Thuỷ, hung hăng tát cậu ta một cái: “Đồ khốn kiếp, không biết xấu hổ dụ dỗ con trai tôi!”
Ôn Nhạc Thuỷ ngã xuống đất, trên mặt bên phải lập tức hiện lên dấu tát trông vô cùng buồn cười, vừa đỏ vừa sưng, cậu ta không quan tâm đến đau đớn, vô thức đẩy bà hai ra.
Bà hai vốn dĩ đang kích động nên không hề đứng vững, Ôn Nhạc Thuỷ vừa đẩy một cái bà ta đã ngã xuống lăn ra ngay, tư thế tinh tế, tứ chi giang ra, tình cờ bà ta lại đang mặc một bộ váy màu xanh lục, trông lại càng giống như một con rùa.
Ôn Trà suýt nữa bật cười thành tiếng, nhưng cậu phải kiềm chế cảm xúc lại để tiếp tục diễn kịch.
Hành vi phản kháng của Ôn Nhạc Thuỷ đã hoàn toàn khiến bà hai nổi giận, vừa mắng chửi Ôn Nhạc Thuỷ là “đồ vô liêm sỉ” vừa lao vào cấu xé.
Suy nghĩ của bà ta ngay lập tức bị người khác nhìn thấu, chẳng qua chỉ là muốn cố gắng đẩy hết mọi lỗi lầm về phía Ôn Nhạc Thuỷ, để bảo toàn danh tiếng của Tề Quân Hạo.
Làm sao Ôn Trà có thể để họ tiếp tục được? Cậu nhẫn nhịn biết bao lâu nay cuối cùng cũng tiễn đôi tra công tiện thụ đó là đài phán quyết, cậu sẽ không để cho bất cứ ai trong hai người chạy thoát.
Dưới ánh mắt lo lắng của bà Tề, rất lạnh lùng nói: “Được rồi.”
Bà hai và Ôn Nhạc Thuỷ vẫn duy trì tư thế nực cười đó, dường như đột nhiên bừng tỉnh, hai người lúc này trông ngốc nghếch như thế nào.
Tề Quân Hạo ngẩng đầu lên, làn da của Ôn Trà trắng trẻo trong suốt, dưới ánh mặt trời như một viên ngọc lạnh lẽo hoàn mỹ, hôm nay vừa nhìn thấy Ôn Trà, anh ta lại lại một lần nữa bị kinh ngạc, tâm trạng dao động vì mình sắp có được đóa hồng này rồi. Nhưng bây giờ, một cảm giác không thể nắm bắt, cũng không thể chạm vào được đang mạnh mẽ cảnh báo trong lòng anh ta.
“Tiểu trà...”
Ôn Trà không nhìn bọn họ, rũ mắt xuống, vết nhăn xinh đẹp trên đôi mắt hai mí rõ ràng, đuôi mắt hơi đỏ.
“Chơi đùa tôi như vậy có thú vị không?”
Cậu nhỏ giọng hỏi.
“Không phải đâu!” Tề Quân Hạo định bước tới đứng trước mặt Ôn Trà để giải thích, sắc mặt của Ôn Vinh vốn dĩ đã khó coi đến cực điểm đá thẳng vào bụng anh ta một cái, nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, trán và cổ anh ta nổi đầy gân xanh, trông đáy mắt đang rực cháy lửa giận.
Tiết My ngăn anh ta lại một cách tượng trưng, bàn tat hoàn toàn không hề dùng sức, đơn giản chỉ đang làm bộ vậy thôi.
Tề Quân Hạo vừa ôm đầu vừa rên rỉ: “Tiểu Trà, không phải như em nghĩ đâu, là cậu ta đột nhiên xông tới đấy!”
Trong sự im lặng kỳ lạ, giọng nói nhẹ nhàng của Ôn Trà giống như thủy tinh vỡ cất ra câu hỏi, đôi mắt đã đỏ hoe hết một mảng lớn:
“Hai người có thể chủ động nói cho tôi biết mà. Tình cảm không thể nào cưỡng cầu được. Tôi nhất định sẽ lùi bước để tác thành cho hai người mà.”
“Nhưng tại sao hai người lại như vậy?”
“Anh đặt nhà họ Ôn và nhà họ Tề vào tình cảnh nào đây? Anh muốn người nhà của chúng ta phải làm sao đây?”
Nói đến cuối cùng, nước mắt cậu rơi xuống, hắn cậu khóc không thành tiếng, vội cúi đầu, hoảng loạn che mặt, giống như là tim đã nguội lành, vô cùng đau thương.
Chiêu này đã cưỡng ép nâng cấp chủ đề, đặt vấn đề tình cảm nam nữ nâng cao lên thành thể diện của cả hai gia đình, cậu muốn xem nhánh hai của nhà họ Tề sẽ có phản ứng như thế nào sau khi sự việc này xảy ra.
Tề Quân Hạo im lặng hồi lâu, tình yêu của anh ta đối với Ôn Trà sạch sẽ nồng nhiệt, anh ta đi theo cậu như đang hưởng thụ người đẹp, anh ta cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ mất đi. Những người khác thì đổ ánh mắt ghê tởm của mình về phía Ôn Nhạc Thuỷ và Tề Quân Hạo, thậm chí bà hai còn hận không thể phát điên lên với đôi nam nam chó chết này vì đã dám làm ảnh hưởng đến lợi ích của bà ta.
Giống như một tín hiệu, Ôn Vinh nắm lấy Tề Quân Hạo đang chuẩn bị chạy thoát, tàn nhẫn tung hết cú đấm này đến cú đấm khác vào xương của đối phương, như thể anh ta muốn lấy mạng của đối phương vậy.
Tiết My và bà Tề ôm Ôn Trà lại an ủi.
Cho dù Ôn Hưng Thịnh có bảo vệ Ôn Nhạc Thuỷ đến mức nào, thì cũng không còn mặt mũi nào để nói lời bênh vực anh ta trước mặt nhiều người như vậy.
Theo sách gốc, tiệc đính hôn của chủ nguyên chủ cũng là một mớ hỗn độn.
Nhưng người hỗn độn là nguyên chủ, vào ngày tiệc đính hôn, ngay lúc nguyên chủ đang phát biểu, phóng viên mà Ôn Nhạc Thuỷ tìm đến đã đăng bức ảnh buổi tối nguyên chủ bị bỏ thuốc dây dưa với một người đàn ông.
Những cái danh xưng như lẳng lơ, ngoại tình, đồ dâm dãng, đê tiện đều đổ lên trên đầu nguyên chủ, khiến nguyên chủ bị đóng đinh vào cột ô nhục mãi mãi.
Tiết My và Ôn Vinh vô cùng thất vọng với nguyên chủ, tình cảm của họ dành cho cậu lại phai nhạt.
Chi hai nhà họ Tề cùng nhà họ Ôn thương lượng lại, Ôn Vinh ngoài miệng mắng nguyên chủ, nhưng vì nguyên chủ khóc lóc van xin đừng hủy hôn, đã tạo thành sự thất bại thảm hại chưa từng có trong lịch sử kinh doanh của anh ta, khiến anh ta phải chia bớt địa bàn, nhánh hai nhà họ Tề Một lần nữa tham lam cướp được rất nhiều lợi ích.
Còn Tiết My phải đi phải bị giày vò ở khắp mọi nơi, phải cười làm huề với bà Tề, liên tục bị sỉ nhục.
Còn Ôn Nhạc Thuỷ thì sao? Ôn Nhạc Thuỷ nghiêm chỉnh, ngay thẳng lên án hành vi vô sỉ của nguyên chủ, làm một bông hoa trắng nhỏ trong sạch, vô hình trung địa vị được nâng cao, tương phản với sự bi thảm của nguyên chủ. Nhánh hai của nhà họ Tề lại càng hài lòng với Ôn Nhạc Thuỷ hơn, lén bôi nhọ nguyên chủ, mở đường cho Ôn Nhạc Thuỷ vào nhà.
Người đứng sau Tiết My không dám nói chuyện, trong mắt có ẩn ý.
Ôn Vinh chán ghét đá Tề Quân Hạo đi, anh ta thông minh, biết đánh ở chỗ nào sẽ đau, nhưng đến bệnh viện thì không kiểm tra ra có vấn đề gì, Tề Quân Hạo biết mình đuối lý nên vốn dĩ cũng không dám đánh trả lại, hiện tại mặt mũi đã sưng húp, hoàn toàn không nhìn ra được một chút vẻ điển trai nào, còn xấu hơn cả cái đầu heo, nhưng miệng vẫn khẽ gọi “Tiểu Trà”.
Ôn Vinh bước nhanh đến trước đại sảnh, kéo micro, trong micro lập tức phát ra âm thanh chói tai, mấy giây sau mới ổn định lại, giọng nói cực kỳ bình tĩnh của Ôn Vinh truyền ra khắp hội trường: “Tiệc đính hôn đã bị hủy bỏ.”
Phía trước mơ hồ nghe được động tĩnh phía sau cũng đã đoán ra được mấy phần, cho tới khi một câu kết thúc yến tiệc Ôn Vinh đã xác thực mọi chuyện.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Có vẻ như Ôn Nhạc Thuỷ và Tề Quân Hạo đã bị bắt gian tại trận rồi.”
“Mẹ tôi đang ở hiện trường. Vừa rồi bà ấy đã lén gửi tin nhắn cho tôi. Ôn Trà khóc rất thảm, còn nói rằng Tề Quân Hạo sắp bị Ôn Vinh đánh chết rồi.”
“Hai nhà họ Ôn và nhà họ Tề phải mất hết mặt mũi rồi.”
Trịnh Minh Trung đang buồn bã ăn một chiếc bánh, không thể tin được móc móc lỗ tai:
Cái gì? cái gì? Anh ta đang mơ à?
Sau đó, Tiết My bước ra.
“Để mọi người chê cười rồi.” Là một người mẹ, Tiết My rất mạnh mẽ, lúc này bà ấy đang giữ vững tư thế, cúi đầu trước mọi người. “Đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn. Những chuyện còn lại hai nhà chúng tôi sẽ giải quyết riêng với nhau, làm phiền mọi người đã phải cất công đi một chuyện rồi.”
Một số quý bà đi theo Tiết My bình tĩnh hòa vào đám đông và bắt đầu ra sức lan truyền tin đồn: “Ây da, khi chúng ta đến, lưỡi của hai người bọn họ đã quyện vào nhau rồi, thật kinh tởm muốn chết mà.”
“Giới trẻ ngày nay không biết chữ lễ nghĩa liêm sĩ viết như thế nào nữa rồi.”
“Nhưng mà cũng kịch liệt dữ nhỉ, ban ngày ban mặt mà dám làm như vậy, không biết ban đêm có phải là sẽ...”
“Bùm” một tiếng, làn đạn bàn tán nhanh chóng lan rộng ra khắp đại sảnh. Mọi người đều không nỡ rời đi, lề mề đứng đó, từ những cuộc trò chuyện thì thầm riêng với nhau càng lúc càng lớn tiếng hóng chuyện.
Chủ của một nhà thì không còn mặt mũi nào để ngăn cản, còn người kia thì chỉ mong sao có thể khiến cho chuyện càng lớn càng trút giận được thay cho Ôn Trà.
Ôn Trà cúi gằm mặt bước ra như một con nai nhỏ bị lạc đường, cằm nhọn, mắt thâm mũi còn đỏ hoe, khuôn mặt miễn cưỡng tươi cười vừa với các cô, dì, chú, bác, bạn bè đồng trang lứa đang tiến ra cửa nói “con xin lỗi”.
Người đẹp yếu ớt và ấm ức đó càng khiến nhiều người bùng nổ bất mãn, đặc biệt là đám cậu ấm cô chiêu trạc tuổi Ôn Trà.
Một cô chủ mặt mũi sáng sủa liếc mặt lớn tiếng mắng: “Ta đúng là ngu ngốc, mẹ nó Ôn Nhạc Thủy thật là không biết xấu hổ.”
Cô nhóc mắt hí đi chơi với Ôn Trà lần trước, tức giận nhanh chóng tiến lên: “Đừng quên mắng Tề Quân Hạo. Tiểu Trà cậu đừng buồn, bà đây sẽ xé xác bọn họ cho cậu.”
Trong đó cũng có người giả vờ làm người tốt: “Có khi nào là hiểu lầm gì không...”
Không đợi cậu ta bị đám người đó tấn công, trên màn hình lớn giữa hội trường vốn dĩ để chiếu hình ảnh ngọt ngào của cặp đôi mới bất ngờ xuất hiện một đoạn video.
Trong hành lang tối tăm, một đôi thanh niên đang nhiệt tình hôn nhau say đắm, vào lúc đang tung cánh bay trên bờ vực của sự sai trái, trong âm thành hiệu ứng 3D tuần hoàn có tiếng nước chảy “tách tách” bao quanh, nhân vật chính của sự bất ngờ này dĩ nhiên là Ôn Nhạc Thủy, còn một người khác đang che đậy, tạm thời không công khai danh tính.
“Quản lý đâu? Còn không mau dừng lại!” Rốt cuộc cũng là người thân sớm tối ở bên, bà Tề nhanh chóng nhận ra người đang dây dưa với Ôn Nhạc Thuỷ chính là con trai bà ta Tề Quân Hạo.
Bà ta vừa cầu nguyện rằng Tề Quân Hạo không lộ mặt, vừa muốn dừng video tiếp tục phát.
Nhưng trong giây tiếp theo, tiếng gọi ngọt ngào “anh Quân Hạo” của Ôn Nhạc Thuỷ trong video đã khiến kế hoạch của bà ta thất bại, một nửa khuôn mặt của Tề Quân Hạo đã được phơi bày trước mặt mọi người.
“Wow, thật là kích thích! Giữa ban ngày ban mặt, trời còn sáng sủa mà lại làm chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục như thế này!” Trinh Minh Trung cao giọng bồi thêm một câu, như đang dẫn hỏa tuyến đốt cháy vào ngay sự im lặng kỳ lạ tại hiện trường.
“Người nhà họ Tề không còn mặt mũi nào nữa rồi.”
“Tại sao lại không ngoan ngoãn trân trọng vợ chứ? Có Ôn Trà rồi còn không hài lòng, đàn ông thật là đê tiện!”
“Xin đừng vơ đũa cả nắm tất cả đàn ông, có được không? Tôi thay mặt cho tất cả đồng bào đàn ông chỉ trích Tề Quân Hạo, đồ chó chết, thật là mất mặt mà.”
“Đúng là không ai có thể thoát khỏi định luật hoa hồng đỏ và bạch nguyệt quang.”
“Cậu thôi đi, loại như Ôn Nhạc Thuỷ mà cũng xứng được gọi là bạch nguyệt quang sao?”
Ngoại trừ những thanh niên, thì ở hiện trường những quý bà nhà giàu là chủ lực trong những cuộc buôn chuyện và những người đàn ông trung niên thật sự rất thích hóng hớt cũng tự động chia vòng tròn ra để bàn tán.
“Em trai, chiêu này của cậu thật là tàn nhẫn.” Trịnh Minh Trung cảm thấy mình lại phấn chấn trở lại, yên lặng đứng bên cạnh Ôn Trà, trong lúc mọi người bị video thu hút sự chú ý, không ngừng khen ngợi Ôn Trà. Em Ôn Trà thật sự là rất dám yêu dám hận, điều quan trọng nhất là bạn thân từ nhỏ của anh ta lại có cơ hội nữa rồi!?
Cậu hoàn toàn không sắp xếp chuyện này.
Ôn Trà khó hiểu, chuyện xấu đột nhiên đến cậu sẽ không nhận đâu đấy!
Trịnh Minh Trung cũng dần dần nhận ra có gì đó không ổn: “Hả? Đây là video của bữa tiệc độc thân mấy ngày trước quay được mà. Trông nó khá giống camera giám sát của biệt thự Tùng Bách đúng không? Không phải chỉ những người trong nội bộ mới có thẩm quyền trích xuất sao?” Trịnh Minh Trung vẫn đang vắt óc suy nghĩ, rồi lẩm bẩm, Ôn Trà cảm nhận được mùi thơm lạnh lùng, dịu dàng và mạnh mẽ của tùng trúc, liền quay đầu lại.
“Tu Trúc, cuối cùng cậu cũng đến rồi, nhanh lên, nhanh lên, cũng may là cậu không bỏ lỡ màn kịch hay này!” Trịnh Minh Trung nhiệt tình chào hỏi, chỉ vào đoạn video trên màn hình, mặt mày hớn hở, trong lòng chợt nghĩ đây cũng có thể coi như là một trong những chứng cứ Ôn Trà bị cắm sừng, anh ta mà tỏ ra quá vui mừng cũng không được tốt. Vì vậy anh ta cố gắng kiềm chế cơ mặt của mình lại, nhất thời vẻ mặt trông lén lút thậm thụt rất buồn cười.
Anh ta phải tạo không gian riêng cho Tề Tu Trúc và Ôn Trà!
Trịnh Minh Trung vỗ đầu nói thẳng suy nghĩ: Em Ôn Trà bị việc cắm sừng công kích đến bây giờ nhất định là vẫn còn chút bực bội và tức giận, chính là lúc Tề Tu Trúc lợi dụng chỗ yếu mà tiến công.
Anh ta tự cho mình là đúng, ném cho Tề Tu Trúc một ánh mắt mà đối phương chắc chắn rằng sẽ hiểu được, rồi lặng lẽ bỏ đi.
Không có sự hiện diện ồn ào của cậu Trịnh, bầu không khí giữa hai người bỗng chốc trở nên yên bình và nhẹ nhàng.
Ánh mắt Ôn Trà khẽ lướt qua, nhìn chằm chằm vào một bên mặt của anh, một lát sau mới hơi hơi mở ra khóe miệng: “Anh làm đúng không?”
Ngoại trừ Tề Tu Trúc đã nói rằng sẽ tặng cậu một món quà lớn, không ai có động cơ phá hỏng tiệc đính hôn nữa.
Thực là biết giả vờ quá.
Nhưng Ôn Trà cũng thích giả bộ, cố nặn ra nước mắt, dựa vào dư vị cảm xúc ban nãy mà vội vàng lau khóe mắt: “Thật là buồn, anh không hề để lại cho tôi chút thể diện nào.”
Tề Tu Trúc quay đầu lại đối mặt với Ôn Trà.
Lông mày và đôi mắt dài hẹp của anh, lông mi dài và rõ ràng, đôi mắt đen tĩnh lặng như biển khiến lòng người ta không khỏi phân vân không biết mình đã đoán sai hay sao.
Trong ánh mắt im lặng không chút nhường nhịn của Ôn Trà, anh ta chậm rãi lộ ra một nụ cười gần như không thể nhận ra, cúi đầu vuốt nếp nhăn rất mờ trên cổ áo của Ôn Trà, ngón tay của Tu Trúc dừng lại ở khóe mắt Ôn Trà, giọng điệu không hề có chút cảm giác hối lỗi nào: “Thật sự xin lỗi vì đã làm hỏng ngày hạnh phúc nhất của cậu, cô dâu xinh đẹp à.”
Cô dâu xinh đẹp khẽ “hứ” một tiếng, giống như một con bướm đáp nhẹ xuống, liền bị cảnh sắc khác hấp dẫn.
Trong góc tối của màn hình lớn, Ôn Nhạc Thủy nắm lấy tay áo Tiết My, bám vào người bà ta, đầu gối sắp khuỵu xuống đất: “Mẹ! Con sai rồi!”
Tiết My vốn dĩ là người rất lương thiện, dễ mềm lòng nhất. Bà ta đã tha thứ cho một số hành động nhỏ của cậu ta rất nhiều lần rồi, dù sao người ta cũng nói lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, lần này bà ta lại không hề băn khoăn một chút nào.
Ôn Trà khóc lóc thảm thiết vô cùng, trong cổ họng có cảm giác nghẹn lại, trông thật đáng thương cực kỳ.
Tiết My hồi lâu không nói gì.
Nước mắt lưng tròng, Ôn Nhạc Thủy mở to đôi mắt đã mờ mịt không rõ, cậu ta phát hiện Tiết My đang nhìn mình chằm chằm, tức giận nhưng lại không hề thất vọng.
Bà ta nhẹ nhàng gỡ ngón tay cậu ta đang nắm chặt cánh tay mình ra và nói:
“Cậu có thể không cần gọi tôi là mẹ nữa đâu.”