Mọi người lách ca lách cách không nhịn được mà chẹp miệng nóng lòng muốn liếm cho bằng sạch hết đầu xương cá, sau khi tiêu diệt hết phần còn lại, vẫn chưa thỏa mãn mà ưỡn bụng ngồi tê liệt dưới đất.
Một chị gái trẻ của đại học K không chút keo kiệt mà khen ngợi, giơ ngón tay cái lên: "Ôn Trà, cậu là cái này!"
Sau khi Ôn Trà vui vẻ nhận lấy sự khích lệ thì chuẩn bị rời đi.
"Này! Cậu đi đâu vậy?" Chị gái trẻ vội vàng hỏi, ánh mắt sống động của một đám người phía sau cũng nhìn theo, gào khóc đòi ăn.
Trải qua một buổi trưa dày vò, Trần Thi Thi tự tin mà dẫn bọn họ đi sai đường, trên đường còn bị một đàn ngỗng tấn công bất ngờ, tất cả đều chạy như điên, hiển nhiên ai đáng tin hơn nhìn cái là nhận ra ngay.
"Đi tìm chỗ ở." Ôn Trà cảm thấy câu hỏi của bọn họ rất kỳ lạ: "Mặt trời sắp xuống núi rồi, các người không tắm rửa ngủ nghỉ sao?"
"Ôn Trà." Chị gái trẻ cân nhắc từng câu chữ: "Sau này còn có thể ăn cơm cùng với cậu được không?"
Người không thể nấu cơm sẽ chết! Huống hồ không hề nghĩ tới Ôn Trà có dáng vẻ không hít khói lửa nhân gian, mà dưới điều kiện đơn sơ lại có thể làm được một bữa ăn ngon như vậy, nếu như đưa cho cậu một cái một cái bếp, nồi chảo muỗng bát, vậy chẳng phải là có thể lên trời sao!
Vài người ngấm ngầm nhìn chằm chằm vào vị trí của Duẫn Vũ, muốn giành lấy nó, ôm đùi lớn rất tốt, nhưng ăn cơm cũng không thể thiếu!
Lần đầu tiên Duẫn Vũ vì trở thành đàn em của người khác mà cảm thấy kiêu ngạo!
Chị gái trẻ vội vàng chắp vá: "Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không ăn suông đâu, có thể tìm đồ vật trao đổi với cậu, hoặc là tiếp theo có trò chơi gì chúng tôi sẽ nhường cậu."
Ôn Trà suy nghĩ một lát, rồi đồng ý: "Được, ngày mai nói sau."
Người ta cũng đã nói đến vậy rồi, mọi người cũng không phải không biết xấu hổ mà làm phiền nữa.
Chị gái trẻ quay đầu lại nói: "Giải tán đi, tìm chỗ ở đi."
Bất tri bất giác bên trong, kế hoạch âm thầm làm trung tâm của Trần Thi Thi rất nhanh đã bị lật tẩy ở trước mắt mọi người.
"Đi chỗ nào đây? Chúng ta tách ra, hay là tìm chỗ ngủ cùng nhau?" Dẫn Vũ hỏi, dính hào quang của Ôn Trà lâu như vậy, cuối cùng cậu ta cũng có thể phát huy chút công dụng: "Lúc nãy khi cậu nướng cá, tôi đã đi tìm vài người gần đó để thương lượng, bọn họ đồng ý cho chúng ta vào ở rồi."
Nói về cái này, Duẫn Vũ thật đúng là nhập gia tùy tục, bản thân từ nhỏ đến lớn ở nông thôn và tiếp xúc với người ở nông thôn, nên bắt chuyện một phen, lại yên lặng mà thay chủ nhà chẻ củi, nên chủ nhà nhiệt tình đồng ý ngay.
Không nghĩ tới Ôn Trà lại từ chối cậu ta: "Cậu ở đi, tôi đến chỗ khác."
Duẫn Vũ rất muốn biết Ôn Trà định đi đâu, nhưng lo lắng có thể sẽ liên quan đến vấn đề bất tiện của đối phương, tất cả lời nói đến miệng đều bị nuốt trở lại.
Ôn Trà kiên nhẫn giải thích: "Nơi này có người tôi quen."
Duẫn Vũ không nghĩ tới cậu bằng lòng chia sẻ, ánh mắt ngay lập tức sáng ngời, sườn mặt của Ôn Trà dưới hoàng hôn vẫn sáng ngời như cũ, còn trong sáng hơn ánh trăng ở thôn quê nhiều. Trong lòng cậu ta nhàn nhạt kích động, hiện tại cậu ta và Ôn Trà có thể xem là bạn bè rồi chứ?
Nhưng cậu ta không dám hỏi, sợ Ôn Trà sẽ châm biếm cậu ta suy nghĩ viển vông.
Cậu ta từng là một người đàn ông có trái tim bằng thép không gỉ, nhưng sau khi gặp Ôn Trà thì biến thành trái tim thủy tinh.
Ở chỗ ngã rẻ hai người mỗi người đi một ngả, Ôn Trà lục tìm trong ký ức mơ hồ, lò mò trên đường hẹp quanh co.
Người quay phim dựa theo chỉ thị của đạo diễn hỏi: "Muốn đi tìm ai?"
Ôn Trà cũng không quay đầu lại: "Các người cố ý chọn nơi này, tôi đi tìm người quen có được không?"
Sự dịu dàng ban nãy với Duẫn Vũ, giờ thành khó chịu bực bội với anh trai quay phim, anh ta cũng muốn Ôn Trà ngọt ngào mà nói chuyện với anh ta, ngọt ngào mà đút cái gì đó cho anh ta ăn!
Nếu không phải đạo diễn muốn làm cho sự việc căng thẳng, thì Ôn Trà làm sao có thể sẽ giận chó đánh mèo anh ta chứ.
Anh trai nhỏ thành công giận chó đánh mèo đạo diễn.
"Này." Ôn Trà yếu ớt thở dài: "Anh trai nhỏ, vừa nãy anh ăn cá của tôi vui vẻ như vậy, tôi cho rằng anh là người của tôi, vứt bỏ đạo diễn đi theo tôi không phải tốt hơn sao?"
Ai có thể cự tuyệt được việc một anh chàng đẹp trai thổi gió bên tai bạn bá đạp tuyên bố bạn là của anh ta đâu chứ?
Đang câu anh ta sao? Tốt lắm! Lập tức mắc câu ngay!
Anh trai nhỏ điên cuồng rung ống kính tỏ vẻ đã bị Ôn Trà mua chuộc.
"Vậy nếu như có chút không tiện quay phim phiền anh dời ống kính đi một chút, ví dụ như nhà mà chốc nữa chúng ta xin ở nhờ thích yên tĩnh, xin đừng làm phiền đến nhà người ta nha." Sau khi đạt được mục đích, Ôn Trà dặn dò nói.
Bọn họ dừng lại ở trước một căn nhà ngói cũ nát, Ôn Trà tiến đến gõ vào cửa gỗ. Một âm thanh ken két khó nghe và ồn ào vang lên, bên trong có một bà cụ tóc trắng nửa đầu run rẩy bước ra.
Ôn Trà cười với bà ấy, khẽ gọi: "Bà nội."
Ngọn đèn ở cửa quá mờ, mắt bà cụ không tốt, hí mắt nhìn một lúc lâu, ngạc nhiên mừng rỡ mà nói: "Là Tiểu Trà hả."
Tác phẩm lúc trước Ôn Trà tham gia cúp Phong Hoa đặt tên là "Cây táo", bắt đầu từ việc rời khỏi nông thôn với một một trái táo tươi ôm trong lòng đến kết thúc bằng cách cắn một quả táo bị oxy hóa.
Mà quả táo lúc bắt đầu đó chính là quả táo do bà nội Trần trước mặt đưa, cả đời bà ấy cực khổ, không có con cái, nhưng khi nguyên thân còn bé bà ấy đối xử rất tốt.
Sau khi Ôn Trà quay lại nhà họ Ôn đã từng đề nghị muốn đưa bà ấy đến thành phố, nhưng bị bà ấy lấy lý do không nỡ bỏ nơi đã sống cả đời người để từ chối. Ôn Trà không thể làm gì khác đành định kỳ gửi quần áo cho người già và đồ ăn còn có một ít đồ chơi thủ công nhỏ, bà cụ không có cách nào từ chối tấm lòng của cậu, nên đành phải nhận lấy.
"Chỉ có bà nội mới nhận ra cháu, cho đến bây giờ cũng không có ai trong thôn nhận ra cháu, bà nội thật lợi hại." Vẻ mặt Ôn Trà tươi cười mà kéo cánh tay của bà ấy, cúi người thấp xuống để phù hợp với chiều cao cơ thể bà ấy.
Mái hiên trong nhà thấp bé, bày biện đơn giản nhưng mà ấm áp sạch sẽ. Trên bàn đặt một chiếc ghế gỗ nhỏ, trước chiếc đèn nhỏ trên bàn có một cuộn len nhỏ màu đỏ.
"Làm sao lại không nhận ra cháu? Dáng vẻ khi cháu còn nhỏ và bây giờ giống nhau như đúc, vừa đẹp trai lại dễ mến, sau này bị đói gầy đi rồi phơi nắng đen mới thay đổi vẻ ngoài." Đi đến nơi có ánh sáng, bà nội Trần nheo đôi mắt lẽo thị lại cẩn thận quan sát Ôn Trà, từ đôi mắt sáng ngời của cậu đến đôi môi cười đầy đặn, tràn đầy vui mừng yên tâm.
"Nhà họ Ôn đối xử với cháu tốt lắm, có phải hay không?"
Ôn Trà liên tục gật đầu: "Vô cùng tốt."
Bà nội Trần vô cùng vui mừng và yên tâm: "Vậy là tốt rồi, tốt hơn nhà họ Ôn kia. Tiểu Trà, cháu phải ngoan ngoãn, phải nghe lời, đừng tùy hứng, phải thật hiếu thảo với bố mẹ và mọi người trong nhà."
"Nhà họ Ôn kia" chính là nhà bố mẹ nuôi của Ôn Trà, vừa khéo cũng là họ Ôn, lúc trước khi Ôn Trà quay về ngay cả tên cũng không cần đổi.
Gia đình bố mẹ nuôi đối xử không nóng không lạnh với nguyên thân, coi nguyên thân là người ngoài, người trong suốt. Nhưng trẻ con đang ở độ tuổi cần sự quan tâm, hâm mộ anh em có thể nhận được sự quan tâm của bố mẹ mà mình không có, khó tránh khỏi việc khóc lóc om sòm lăn qua lộn lại, kết quả là nhận được những lời quở mắng nghiêm khắc hơn từ bố mẹ, còn khóc lóc kể lể khắp nơi là nguyên thân không nghe lời không biết nhường nhịn, khiến cho danh tiếng của nguyên thân lan rộng hơn ở trong thôn, tính cách âm trầm của nguyên chủ lại càng tối tăm hơn.
Mà nhà bà nội Trần ở ngay sát vách nhà họ Ôn, bà nội Trần hiền lành, luôn luôn kéo nguyên thân sang nhà cho cậu chút kẹo ăn, bao dung tính cạc lạnh nhạt của cậu, kiên nhẫn dạy dỗ hy vọng bỏ được thói quen xấu của nguyên thân. Có thể nói, đó là sự tồn tại ấm áp duy nhất có trong ký ức của Ôn Trà.
Ôn Trà ngoan ngoãn gật đầu.
"Muốn tới đây làm cái gì sao?" Bà nội Trần hỏi Ôn Trà, lướt qua bờ vai của cậu mà mỉm cười thân thiện với anh trai quay phim.
Lúc này Ôn Trà mới nhớ đến anh trai quay phim bị bỏ quên ở phía sau, tiến lên thảo luận với anh trai nhỏ: "Anh trai nhỏ, phần còn lại của đêm nay cũng đừng quay nữa, ngày mai lại quay, dù sao anh cũng có đủ tư liệu rồi, để tôi và bà nội tán gẫu chút chuyện thường ngày."
Ăn của người thì miệng mềm, anh trai nhỏ do dự chốc lát, lắc lư máy quay gật đầu.
Ôn Trà giải thích với bà nội Trần: "Cháu đang tham gia một chương trình, phải về thôn Hạnh Hoa để ghi hình."
"Tốt." Bố của bà nội Trần là một giáo sư, bà ấy ở quê cũng xem như là một người trí thức biết đọc biết viết, vô cùng tiến bộ, cho nên tốt bụng đồng ý, không hề biểu hiện sự bài xích quá lớn: "Cũng may là còn phòng trống, bà đi dọn dẹp một chút."
Làm sao dám để bà cụ làm việc một mình, ba người cùng nhau dọn dẹp ra được một căn phòng trống có một chiếc giường đất, bà cụ Trần nhìn chằm chằm vào chuỗi tràng hạt sắp rơi khỏi cổ tay của Ôn Trà, cười khen: "Hạt ngọc này rất quý đó."
Ôn Trà nghe thấy vậy thì theo bản năng xoa nhẹ chuỗi tràng hạt, cảm xúc ấm nhuận trơn tuột chạm vào đầu ngón tay: "Quà sinh nhật của người khác tặng."
Nếu không phải bỗng nhiên nhắc tới, Tiểu Ôn Trà không có lương tâm suýt quăng Tề Tu Trúc ra sau đầu rồi.
"Quà sinh nhật quý giá như vậy, người này đối xử với cháu rất tốt." Bà nội Tràn cảm thán: "Cũng may mọi người trong nhà bố mẹ ruột đều chiều chuộng cháu, không nghĩ tới vậy mà lại bế nhầm, khi cháu mới sinh rất đẹp, người ở trong thôn xì xào rằng cháu không giống người nhà bọn họ, không nghĩ tới thật sự là không phải."
Hôm nay bà nội Trần phá lệ có hứng thú nói chuyện phiếm, lải nhải liên miên nói: "Cái đứa bé bị bế nhầm kia thế nào rồi?"
Dường như Ôn Trà đang suy nghĩ gì đó, động tác trải chiếu trên tay cũng chậm lại, nghe thấy câu hỏi của bà nội Trần mới hoàn hồn lại: "Quan hệ của bọn cháu không tốt."
Anh trai nhỏ muốn nghe nhưng lại không dám nghe, hành động của Ôn Trà không hổ là hoàng tử, chưa bao giờ phải giả vờ làm một người thiện lương.
Nhưng Ôn Trà không tiếp tục nói ra những tranh chấp của nhà giàu có nữa, vò nát một góc nhỏ của khăn trải giường, vuốt lên, lại vò nát, rồi lại vuốt lên, dường như đang ngẩn người.
Anh trai nhỏ giận mà không dám nói gì, nếu không nhìn vào vẻ đẹp của Ôn Trà, anh ta sẽ lên án cái hành động lười biếng này!
"Được rồi, hai đứa bôn ba cả một ngày rồi, mau nghỉ ngơi đi, ngày mai lại nói chuyện phiếm với bà nội tiếp." Vẫn là bà nội Trần giải cứu cho khăn trải giường đang bị dày vò.
Một đêm không mộng.
Gà ở nông thôn bốn giờ là có thể gáy rồi, tổ chương trình bảy giờ sẽ tập hợp, nhưng chất lượng giấc ngủ của Ôn Trà tốt, tổ chương trình không thể nhịn được nữa mà bắt buộc anh trai nhỏ kéo Ôn Trà từ trên giường dậy, vội vội vàng vàng rửa mặt xong, bọn họ là người cuối cùng đến nơi tập hợp.
"Tiểu Trà, cậu sống ở đâu vậy?" Trần Thi Thi mang theo một làn gió thơm mát đi đến trước mặt Ôn Trà, một ngày mới đáng ghét mới.
Ôn Trà chưa tỉnh, có sự tức giận khi mới tỉnh dậy, nhìn thấy khuôn mặt hốc hác, làn da dùng phấn nền cũng không thể che được sự xù xì của Trần Thi Thi đi đến trước mặt cậu, theo bản năng kích hoạt cơ chế phòng vệ: "Chị gái, tôi rất ghen tị khi chị có thể trang điểm, không giống tôi, chỉ biết bôi kem chống nắng."
?
Trần Thi Thi cảm thấy phấn nền trên mặt mình sắp nghẹt cười, nhưng khó chịu hơn là quả thật không thể tìm được bất kỳ vết trang điểm nào trên mặt Ôn Trà.
Lần đầu tiên Duẫn Vũ sinh ra chút thông cảm đối với Trần Thi Thi: "Vì sao cô ta cứ đi lên để tự rước lấy nhục."
"Cậu nên học sự tự tin của cô ta nhiều hơn." Ôn Trà tình ý sâu xa mà dạy bảo.
Tổ chương trình sẽ phát sóng trực tiếp các cảnh khi các khách mời tụ họp cùng nhau hàng ngày, nội dung của cá nhân khách mời sẽ biên tập lại sau đó sẽ đăng sau, nói chung có thể cọ được bao nhiêu lưu lượng thì cọ bấy nhiêu lưu lượng.
Bởi vì có một vài vị khách mời vô cùng nổi tiếng, nên lượng người xem trong phòng phát trực tiếp cũng không thấp, lời dặn dò cũng vô cùng nhiệt tình.
[Chào buổi sáng, Bảo!]
[Trần Thi Thi có biết mình phiền lắm không, Trà Bảo đã không muốn để ý cô ta rồi vì sao cứ muốn đi tới tiếp cận vậy?]
[Ôn Trà mới là người không lễ phép đó, thật cạn lời, cái gì mà Trà này Trà kia được lên tiếng chứ.]
[Làm sao không cho người khác nói sự thật chứ, làn da Ôn Trà quả thật rất đẹp, cho tôi mượn xoa xoa!]
Mà theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Ôn Nhạc Thủy rất đúng đắn khi đến chương trình này, bây giờ cậu ta trông tiều tụy, hoa trắng nhỏ có vẻ sợ hãi, vô cùng dễ khơi dậy lòng thương hại từ người khác mà không biết lý do vì sao, hơn nữa trên bullet screen mắng cậu ta rất hung ác, đã có những người được xem là chiến binh công lý cảm thấy bất bình.
[Ôn Nhạc Thủy là kẻ giết người hay là kẻ phóng hỏa mà bị các người mắng thảm như vậy chứ]
[Chỉ là một khuyết điểm đạo đức nhỏ nhặt, không cần phải chuyện bé xé ra to, đuổi người không tha đâu.]
Quả nhiên, ở trong giới giải trí chỉ cần có da mặt dày là không có gì là không thể tồn tại được.
Chờ đến khi cậu ấm Tiểu Trà định thần lại, người dẫn chương trình cũng tuyên bố nhiệm vụ của hôm nay: "Vì để mọi người hòa nhập tốt hơn với cuộc sống nông thôn, chúng ta sẽ bốc thăm để xác định công việc đồng áng mà mọi người phải hoàn thành trong hôm nay, cùng giúp một nhà, cùng nhau giúp đỡ gia đình ở trong thôn."
Vùng giữa lông mày của mọi người sắp cau thành hình chữ "xuyên", công việc đồng áng mà tổ chương trình có thể nói ra, vậy nhất định không giống công việc đồng áng, bọn họ có một dự cảm không lành.
"Mấy tờ thăm trên bàn là gì vậy?" Anh trai nhỏ với khuôn mặt chán đời trào phúng đạo diễn ngày hôm qua hỏi.
Tổ chương trình đá mắt đùa giỡn: "Mọi người bốc xong chẳng phải sẽ biết hay sao?"
Mọi người nửa tin nửa ngờ mà đưa bàn tay về phía mẩu giấy số phận, ở trong lòng âm thầm cầu nguyện.
Thực ra tổ chương trình cũng có một dự cảm không lành.
Bọn họ chỉ lo Ôn Trà bốc trúng nhiệm vụ thu âm chủ trì trạm phát thanh, rồi cậu ấm lại chạy đến trạm phát thanh thoải mái hưởng thụ, tán dóc để bị lộ.
Có lẽ là ông trở rốt cuộc cũng có mắt muốn trừng trị bệnh hoàng tử của Ôn Trà.
Trần Thi Thi đọc lên trước tiên: "Tôi là đến trạm phát thanh đọc bản thảo tin tức nhằm mang lại chút thú vị cho đời sống giải trí của thôn dân."
Đạo diễn len lén "yeah" một tiếng.
Duẫn Vũ bắt kịp: "Nấu nước."
"Sửa chữa nông cụ."
"Đào giếng."
Ôn Trà chậm rãi mà mở tờ giấy nhỏ trên tay cậu ra, hơi nhướng mày: "Chăn dê."
Đạo diễn lớn tiếng "yeah"!
Ôn Trà:... Tiếng hoan hô này có phần quá lớn, tôi cũng nghe thấy được.
"Được rồi, mọi người đi theo chỉ dẫn trên tờ giấy để hoàn thành nhiệm vụ đi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, mọi người sẽ nhận được nguyên liệu nấu ăn cho bữa cơm ngày hôm nay, cố lên!" Người dẫn chương trình thỏa mãn mà rời khỏi sân khấu.
"Muốn đổi với tôi hay không?" Duẫn Vũ đi đến bên cạnh Ôn Trà hỏi.
Ôn Trà còn chưa mở miệng nói chuyện, đạo diễn đã bắt đầu chắp vá: "Các khách mời không được phép trao đổi nhiệm vụ, xin các vị khách mời độc lập hoàn thành nhiệm vụ của chính mình!"
Anh trai nhỏ có khuôn mặt chán đời lại lần nữa lặp lại câu nói để đời ngày hôm qua: "Ha ha, ông ta sốt ruột."
Đạo diễn cảm thấy mình hắn là một người đạo diễn bất lực nhất từ trước tới nay, nhưng không sao, sắp nhìn thấy Ôn Trà chịu khổ sẽ là thời khắc nổi bật làm mở mày mở mặt sự nghiệp hèn nhát của ông ta.
"Không có gì cả, đi mau thôi, tôi có thể mà." Ôn Trà dỗ dành Duẫn Vũ rời đi, dáng vẻ lo lắng cẩn thận từng bước đi của Duẫn Vũ cực kỳ giống với sự lo lắng của người mẹ già.
Ôn Trà và chăn dê, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này cũng rất khó để xuất hiện thứ liên quan, thứ cậu ấm nhà họ Ôn chăn nuôi, chỉ có chim bồ câu.
Nhưng tính tình Ôn Trà tốt, tin chắc xe đến trước núi ắt có đường đi, cậu chuẩn bị dựa theo chỉ thị trên tờ giấy đến chỗ bác Vương ở cổng thôn nhận mấy con dê bảo bối.
Bên ngoài cửa thôn là một con đường đất gồ ghề, dựa theo bản đồ có thể đi thông đến thị trấn.
Ôn Trà lưu luyến không rời mà nhìn con đường kia, ngửi thấy được hương vị của tự do.
Bây giờ ngẫm lại, đầu óc cậu thật sự có bệnh, vì sao phải sợ Tề Tu Trúc cầu hôn chứ?
Trước tiên không nói đến chuyện rốt cuộc Tề Tu Trúc có cầu hôn hay không, nếu như cầu hôn bị từ chối, người đau lòng cũng là Tề Tu Trúc chứ!
Rốt cuộc cậu chạy cái gì.
Tự đào hố chôn mình vào thế khó, Ôn Trà vô cùng buồn phiền, bởi vì cậu đã nghe thấy tiếng kêu be be của dê.
"Ôn Trà."
Trong chỗ ngoặt của mấy căn nhà được xây ở ngoài cửa thôn có một người đàn ông lấm la lấm lét gọi tên Ôn Trà.
Ôn Trà cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
"Ôn Trà!" Người kia nóng nảy, cũng không quan tâm đến giọng nói ra vẻ bình thản gì đó nữa, chật vật đuổi theo cậu cản đường cậu lại, thương lượng với quay phim: "Tôi là người thân của cậu ấy, có chuyện muốn nói, trước tiên anh tắt máy đừng quay nữa."
Anh trai quay phim nhỏ làm sao chịu đồng ý.
Anh trai nhỏ ra vẻ lưu manh hung ác mà giơ nắm đấm lên uy hiếp.
Sau khi cân nhắc sức mạnh giữa địch và ta, anh trai nhỏ mới không tình nguyện mà lùi về một bên để quay phong cảnh, nhưng không nhịn được mà dựng lỗ tai lên thật dài.
Sau khi xác định máy quay không còn quay nữa, tên lưu manh mới nhanh chóng thay đổi cười lấy lòng, nói: "Bố bị bệnh rồi."
Ôn Trà gảy lỗ tai tượng trưng, sóng lớn không sợ: "Muốn chết sao? Cậu yên tâm, tôi sẽ đưa tiền mai táng."
Giải quyết vấn đề trong một lần, đỡ rắc rối hơn.
Người đến không phải ai khác, chính là con thứ ba trong nhà bố mẹ nuôi của nguyên thân, tên là Ôn Nhã, khi bố mẹ nuôi chọn tên hy vọng cậu ta có thể hiểu biết chữ nghĩa, đáng tiếc là trên đầu của tên lưu manh trước mặt là kiểu tóc bờm ngựa màu vàng vô cùng khô xác, khuyên tai khuyên môi đều không thiếu, chắc có thể đọc được mỗi chữ sao hỏa thôi.
"Ôn Trà, bây giờ anh ở nhà họ Ôn được thương yêu như thế, mượn chút tiền đi chứ."
Thấy Ôn Trà không tiếp lời, Ôn Nhã lập tức thay đổi giọng điệu, trong mắt cậu ta lóe lên một tia tham lam, khi Ôn Trà rời khỏi nhà bọn họ cũng không được như thế này, không nghĩ tới hơn nửa năm ngắn ngủi cậu lại dưỡng thành dáng vẻ kiêu ngạo như vậy.
Cậu ta đã từng cố ý hỏi thăm, Ôn Trà vừa đoạt giải, lại chụp quảng cáo, hiện tại có thể lên TV, tại sao người bị bế nhầm trước kia không phải là cậu ta chứ?
Nhà họ Ôn cho nhà bọn họ một khoản tiền, giúp bọn họ mua một căn nhà ở trấn trên rồi cho bọn họ một khoản tiền để ổn định cuộc sống, nhưng bố mẹ cậu ta đều thích đánh bạc nên rất nhanh đã vung hết sạch tiền, nghe thấy tin Ôn Trà muốn đến thôn, cậu ta nhanh chóng chạy đến thử vận may.
Ôn Trà mới không đồng ý: "Tôi ở nhà họ Ôn thế nào có liên quan gì đến các người, đừng có cho rằng cùng là họ Ôn, nên năm trăm năm trước chính là người một nhà, làm sao cậu không đi tìm Nữ Oa hoàng hậu mà ăn vạ đi."
"Mày!" Ôn Nhã theo bản năng muốn dùng nắm đấm đe dọa Ôn Trà, nhưng bây giờ đã khác xưa, Ôn Trà đã không còn là một kẻ hèn mọn muốn được yêu hương có thể mặc cậu ta ức hiếp như trước, cậu ta kiềm chế xúc động, khó coi mà tát vào miệng: "Đừng như vậy mà, đối với anh mà nói chỉ là rắc chút tiền nhỏ thôi mà."
"Ôn Nhạc Thủy." Ôn Trà nổi ý xấu gọi Ôn Nhạc Thủy đang kề sát vào tường mà đi đến nỗi chân như sắp co lại một chỗ, để người khác gánh thay cho mình. Nhiệm mà Ôn Nhạc Thủy nhận được hình như là đan giỏ trúc giúp các dì ở cửa thôn.
Thật sự là duyên phận đã để cho ba người bọn họ gặp nhau ở cửa thôn.
"Đây là anh trai em, không nhận ra sao?"
Lời này, Tiểu Ôn Trà cảm thấy mình chính là một nhân vật phản diện vô song.
Ôn Nhạc Thủy trốn cũng trốn không xong, chậm chạp nặng nề mà đi đến trước mặt bọn họ.
Cho tới bây giờ Ôn Nhã vẫn chưa từng thấy Ôn Nhạc Thủy, huýt sáo một tiếng: "Anh chính là cậu ấm giả kia à?"
Ôn Nhạc Thủy ngậm chặt miệng, giống như một người câm, cả người run rẩy mà không nhận ra.
Ba người đứng đối lập nhau, Ôn Nhạc Thủy rũ mắt xuống muốn rời đi, Ôn Nhã vắt hết óc làm sao mới có thể đòi được tiền, chỉ có Ôn Trà thảnh thơi mà ôm cánh tay quan sát bọn họ.
Ngày hôm qua bà nội Trần nói sau khi Ôn Trà và cả nhà bố mẹ nuôi không giống nhau, Ôn Trà cũng để tâm mà quan sát, xoi mói quan sát Ôn Nhã.
Ừ, quả thật bề ngoài rất xấu, không thể sinh ra khuôn mặt đẹp như của cậu.
Ôn Trà không đành lòng để hai mắt đoan trang của mình nhìn khuôn mặt xấu xí bẩn thỉu kia thêm lần nữa, cậu quay đầu, đảo qua mặt Ôn Nhạc Thủy, tò mò hỏi, giọng điệu rất có thâm ý: "Anh có một câu hỏi."
"Vì sao em và cậu ta không giống nhau?"