Đột nhiên bị đổi thành đạo diễn, đám mưa đạn lại dừng lại chưa đến một giây đồng hồ, nhưng càng mắng hung.
[Đừng giả bộ ngây thơ, mau tranh thủ thời gian rời khỏi chương trình.]
[Giả vờ làm thiếu gia thông minh xong lại chuyển thành thiếu gia đần độn sao?]
[Cậu làm tôi cảm thấy buồn nôn]
[Cậu giả bộ cái gì, người nào không biết cậu có quan hệ với đạo diễn!]
Ôn Trà không nhúc nhích, cậu bình tĩnh xem nhìn bọn họ mắng mỏ, mãi đến khi nhìn thấy một câu cuối cùng về sau mới có chút tâm trạng: "Muốn mắng thì tùy tiện mắng, không thể nghi ngờ thẩm mỹ của tôi."
Đạo diễn phun máu ba lần, thương tâm rời khỏi phát sóng trực tiếp.
Xen lẫn trong lời nói bẩn thỉu vẫn còn nhóm Fan hâm mộ Trà bảo đang ra sức nhắn:
[Trà Bảo đừng để ý tới bọn họ.]
Ôn Trà cười ngọt ngào về phía màn hình, lúm đồng tiền ở khóe miệng hiện ra: "Ừm, tôi để ý đến các bạn."
[Trà Bảo rất đẹp trai, chẹp chẹp]
Ôn Trà để bàn tay đặt ở trước mặt. Làm động tác đa tạ: "Đa tạ tỷ tỷ."
[Chồng đẹp trai quá, tôi rất yêu chồng! Chúc phát tài! ]
Ôn Trà suy tư ba giây đồng hồ, do dự trả lời thế nào, sau cùng làm cái thủ thế mèo cầu tài: "Chúc bạn phát đại tài nha!"
Fan hâm mộ đều hóa điên, như bị điên cuồng cùng Ôn Trà tương tác lẫn nhau, tác động qua lại, đẩu tất cả những ngôn luận bẩn thỉu đều trôi xuống dưới.
Ôn Trà lần đầu dùng phát sóng trực tiếp Software, đám fan hâm mộ đều đang nói cậu mau giải thích, loại bỏ ngôn luận khó nghe, Ôn Trà lười đi tìm, mạnh mẽ mà tỏ vẻ: "Không để ý đến bọn họ, để bọn họ đánh chữ là được, bọn họ lãng phí nhân sinh một giờ, nhưng đối với tôi mà nói không có bất kỳ tổn thất nào."
Anti Fan: Sao lại nói có đạo lý vậy?
Mưa đạn đồng loạt hiện lên: "Tốt, đều nghe lão bà! "
Sau khi phát sóng mười phút đồng hồ, Ôn Trà ngẩng đầu nhìn số người xem phát sóng trực tiếp đã đạt đến hai mươi vạn.
"Hôm nay tôi chỉ có thời gian một giờ phát sóng trực tiếp, đã qua mười phút đồng hồ rồi, chúng ta tranh thủ thời gian tiến vào vấn đề chính." Ôn Trà trực tiếp tiến vào chủ đề: "Hôm nay tôi tới làm chủ truyền bá kiếm tiền."
Dựa theo phương pháp của Tổ chương trình, nội dung là hy vọng có thể khiến đám khách quý dính đầy bụi đất làm quảng bá, nhưng Ôn Trà là người luôn luôn tuân theo tín ngưỡng "Dựa vào trời dựa vào đất, không dựa vào chính mình", căn bản là không có nghĩ tới hướng kia.
Trời sinh Ôn Trà không làm được việc nhà nông, mà lại cũng không có tài nghệ gì, chỉ có thể đi đường vòng, lựa chọn cái phương thức khác. "Phát sóng trực tiếp" vừa mới hưng khởi, có đầu tư bên ngoài rót vào, có tiền tài, có lưu lượng cùng người xem. Dùng cơ chế phát điểm có thể đếm được, quan sát số người, đạt tới số lương người cao thì có thể bắt đầu, rất hợp với người lười biếng như cậu.
Chủ nghĩa kiếm tiền, chuyện này từ trước đến nay Ôn Trà làm không nương tay chút nào.
[Tốt, lão bà cùng chúng ta nói nhiều vài lời.]
[Nhìn mặt cậu là được rồi, chúng ta cùng ngẩn người.]
[A a a, không thấy mỹ nhan của lão bà một tuần là không vui.]
"Như vậy sao được, không thể qua loa với các bạn được." Ôn Trà phản bác lại bọn họ, cậu khẩn cấp tìm tòi một chút, các buổi phát sóng trực tiếp khác đang làm cái gì?
Ca hát, khiêu vũ, đùa nghịch tạp kỹ, ăn uống...
Sau đó Ôn Trà – người không hề biết áy náy, phát hiện cậu cũng là một người ngoại trừ gương mặt không còn gì khác, là phế vật.
"Không thì đi khiêu chiến?" Trong mưa đạn có người chat như vậy.
Bọn họ muốn nhìn một chút đại mỹ nhân nếu đi khiêu chiến với người khác thì sẽ thế nào, dáng vẻ thèm cơ bụng người khác chắc chắn rất đáng yêu.
Ôn Trà đang định đồng ý, kết quả trong mưa đạn lập tức nhảy ra một câu "Không được!", ID tên " anh trai Trà Bảo ".
Những người khác oán than dậy đất: [Anh là ai, quản được rộng như vậy sao?]
[Chết cười, ID là anh trai, thật sự cho mình là anh trai!]
[Tôi khuyên anh bớt lo chuyện của người khác! Không thích thì rời khỏi phát sóng trực tiếp đi]
"Anh trai Trà Bảo " đứng vững trước áp lực, không làm gì, vẫn như cũ đánh ra dòng chữ "Không được!"
Lúc này tăng thêm cái dấu chấm than.
Mọi người đang muốn hợp nhau tấn công, trên chỗ cao nhất của buổi phát sóng trực tiếp hiện lên:
"Anh trai Trà Bảo " tặng mười chiếc "Maserati".
Một chiếc "Maserati" tương đương với một vạn tệ.
"Cảm ơn anh trai Trà Bảo." Ôn Trà đọc ID: "Là anh trai Trà Bảo sao?"
Lời nói này giống như thắc mắc.
"Anh trai Trà Bảo" đáp lại: "Đúng vậy."
Ôn Trà lập tức cười càng thêm rực rỡ, như muốn nở hoa vậy: "Anh trai, em rất nhớ anh, chờ em về nhà nhé!”
Quả nhiên có anh trai thật tốt, anh trai cậu mãi mãi đứng đầu cổ vũ cậu.
Đoán chừng là thấy ngọt ngào, Ôn Vinh im lặng, lại tặng thêm mười chiếc "Maserati".
[Anh trai tốt, Trà Bảo là lão bà của tôi, chúng ta cũng là người một nhà rồi.]
[Thật có lỗi với anh trai, trách oan anh rồi, xin lỗi anh trai! ]
[Các người đều thèm Trà Bảo, tôi thì không như vậy, tôi tự tin chào hỏi: Này, anh trai, còn thiếu lão bà không?]
Cũng là ỷ vào Ôn Vinh không có cách nào ở trước mặt đáp lại nên dám làm xằng làm bậy gây sóng gió ở trên internet, nếu như gặp được Ôn Vinh còn tuyên bố muốn cướp em trai của anh ta, sợ là cả người đều sẽ bị đưa đi.
Bầu không khí cũng nóng lên theo, cả phòng phát sóng đầy pháo hoa, hỏa tiễn, Maserati, du thuyền hào hoa. Cuối cùng chung kết hết thảy chính là cửa sổ nhỏ phía trên nhất bỗng nhiên xuất hiện:
"Chính các người không có có lão bà sao" tặng mười chiếc "Du thuyền Hào hoa ".
Một chiếc Du thuyền Hào hoa có giá trị năm vạn.
Người có tiền ra tay không giống bình thường, mọi người nhao nhao chat lên:
[Top 1 làm sao lại nhỏ mọn như vậy ]
[Top 1 thật không phóng khoáng ]
[Hừ, dù sao lão bà cũng không phải là của Top 1]
Ôn Vinh giống như quen biết anh, lấy tài khoản "Trà Bảo anh trai" đáp lại: [Em trai tôi yêu thích xe hơn, không thích du thuyền, cậu không hiểu em ấy.]
Đến rồi đến rồi, anh trai cùng Top 1 chiến tranh hết sức căng thẳng.
"Chính các người không có có lão bà sao" lại tặng mười chiếc "Maserati" lần nữa, đáp lời: [Nhưng cậu ấy thích tiền nhất.]
Ôn Vinh nghẹn lời.
Thật hiểu rõ cậu! Ôn Trà ngọt ngào nói: "Anh thật thông minh, tôi thích nhất người thông minh, yêu lão công."
Một từ "Lão công" nói ra vừa mềm vừa ngọt,giống như tuyết lê đường phèn, thanh nhuận lại không quá ngọt ngào.
Mưa đạn chat lên một từ: "lão bà" ở phần bình luận.
Top 1 run tay một cái, tặng 99 chiếc " du thuyền Hào hoa ": [Kêu thêm lần nữa đi.]
Ôn Trà không để ý tới đối phương.
Cậu biết đó là Tề Tu Trúc, nên cố ý trêu chọc một chút.
“Khiêu chiến" bị Ôn Vinh không cho, Ôn Trà nghĩ mãi: "Tôi vẫn nên đi pha trà vậy.”
Cậu thần bí lấy ra một cái trà bánh từ ngăn kéo bên người, lại lấy ra một bộ trà cụ từ trên giá, Bà nội Trần thật tốt bụng. Cho Ôn Trà biết toàn bộ vị trí củi gạo dầu muối trong nhà.
Cậu đổi tên buổi phát sóng trực tiếp thành: "Mời đến nơi này lãng phí một giờ", cậu không tiếp tục để ý màn ảnh, phối hợp dùng muỗng nhoe múc lá trà đặt vào trong chén sứ thanh hoa, nấu nước đổ vào, lá trà trong chén chập trùng lên xuống.
Rõ ràng là quá trình rất đơn giản, Ôn Trà lại làm như có loại cảm giác kỳ diệu không nói được, hơi nước mông lung phả lên mặt của cậu, nhiều hơn mấy phần xinh đẹp thoát tục.
"Trà này có cách pha còn rất đơn giản, dùng nước nóng luôn là được, không cần quá quan tâm nhiệt độ nước. Không giống một số lá trà, chắc chắn phải khống chế tốt nhiệt độ nước pha trà." Ôn Trà giới thiệu sơ lược, đời trước trong nhà làm việc liên quan đến trà. Đối với mấy cái này, cậu thuộc như lòng bàn tay: "Lá trà có phẩm chất không tệ, nhưng không biết vì cái gì mà vị chát rất nặng, tăng thêm sữa bò ngược lại trở nên thuần khiết, thật là kỳ quái."
Mưa đạn đặt câu hỏi: [Bọn họ nói trà sữa chính là cái này sao?]
"Cái gì trà sữa?" Ôn Trà hỏi, hoàn toàn không hiểu tình huống bên ngoài.
Căn bản cậu không để những lời mắng mỏ lúc đầu ở trong lòng, cho nên cũng quên đi việc truy cứu lý do bọn họ mắng cậu, kết hợp vừa mới nhìn thấy mưa đạn, cậu đột nhiên phát giác được một chút không thích hợp.
Mưa đạn tốt bụng chỉ cho Ôn Trà xem cái người tiếp thị kia.
Trong buổi phát sóng trực tiếp, không có cách nào thoát ra ngoài, nhưng căn cứ theo những gì trên màn hình, cậu cũng đại khái chắp vá ra những nội dung kia, bình tĩnh nói: "À, hóa ra là vậy à."
Là việc đó?
Sao cậu không giải thích một chút.
Nhóm anti fan ẩn núp mai phục nãy giờ lập tức lại xuất hiện: [Ngay cả giải thích đều không làm, là chấp nhận đi]
Ôn Trà kỳ quái: "Giải thích làm gì, người tiếp thị kia chuẩn bị nhận văn kiện từ luật sư cùng lệnh triệu tập tòa án đi."
Nuôi binh nghìn ngày dùng binh chỉ một giờ, Ôn Vinh cho mời luật sư cùng đoàn đội quan hệ xã hội cũng không phải ăn chay. Bởi vì Ôn Vinh cho đi thật sự là rất nhiều, mỗi ngày bọn họ đều có quyền lực rất lớn. Làm sao Ôn Trà đi con đường này lại không có nhiều thị phi như vậy. Bọn họ thường xuyên rảnh rỗi đến nỗi cầu Ôn Trà cho bọn họ tìm một chút chuyện để làm. Nếu không khi nhận tiền lương lại thấy không xứng đáng. Hiện tại có chuyện này, đoán chừng bọn họ còn kích động hơn so với Ôn Trà, không cần đưa tiền đã xông ra rồi.
Công kích vô hiệu.
Phát hiện không phải cái chuyện lớn gì, Ôn Trà tiếp tục sự nghiệp pha trà của mình.
Cậu giải oan cho bản thân xong thì thấy tốt hơn, thông qua internet lại càng biến ảo khôn lường nhiều hơn mấy phần, không tự giác đưa người xem vào bầu không khí dịu êm.
Sau giờ ngọ, ánh nắng nhu hòa không chướng mắt, chiếu ở trên bàn, phản xạ đến ly pha lê phát ra ánh sáng cầu vồng, trong chén trà sữa bốc hơi nóng, trên bệ cửa có một con chim Hỉ Thước dừng lại, hết sức đẹp đẽ.
Người xem bất giác như lùi lại năm mươi năm, nương theo ái tâm cùng hỏa tiễn ném ra không ngừng, số liệu của buổi phát sóng trực tiếp nhiều lần leo đến đầu trang web. Nhân viên công tác phía sau hậu trường buổi phát sóng trực tiếp phát hiện chuyện số liệu dị thường phát sóng trực tiếp, nghi ngờ muốn kiểm tra hack, kết quả đắm chìm trong nhan sắc này, năm phút đồng hồ về sau mới tỉnh táo lại, làm việc tiếp.
Đại soái ca quả thật là hot lưu lượng!
Người đi đường bị dẫn tới từ đầu trang web có chút thèm, dò hỏi:
[Dễ uống sao?]
"Trà sữa? Tôi cảm thấy uống rất ngon."
Không phải Ôn Trà mèo khen mèo dài đuôi, loại lá trà kia giống như trời sinh là thích hợp dùng cùng sữa bò, còn tốt hơn rất nhiều trà sữa trên thị trường.
[Có thể mua được à, tôi cũng muốn thử xem.]
Mua được?
Ôn Trà bỗng nhiên nhớ lại, hôm qua bán trà sữa xong nói chuyện phiếm cùng ông chú có thể phân biệt lá trà kia, mới biết được ông ta là cán bộ trên trấn chuyên giúp đỡ người nghèo. Lúc trước cũng là ông ta đề nghị để Thôn Hạnh Hoa các thôn dân trồng lá trà, nhưng không chỉ không tìm được con đường làm giàu, ngược lại khiến các thôn dân lỗ vốn. Trong lòng của ông ta vô cùng băn khoăn, tâm tâm niệm niệm trữ hàng trong kho hàng trà bánh.
Ôn Trà đặc biệt trôn trọng sự kính nghiệp này, vì nhân dân mà suy nghĩ, cậu an ủi ông chú rất lâu. Trước tiên khẳng định phẩm chất của trà Thanh Diệp, rồi lại phân tích lá trà thị trường một lượt, bây giờ nó không có vị trí.
Cậu nhớ kỹ hôm qua, ông chú có đề cập qua với cậu về website bán lá trà. Cậu nói: "Ừm... Các người có thể lên web... tìm tòi trà Thanh Diệp, sản phẩm trợ nông, hẳn là có thể mua được."
Sau khi nói xong cậu trả lời vấn đề khác.
Kết quả chưa hết một phút đồng hồ, mưa đạn đã khóc thút thít, nói: [Hu hu hu, Trà Bảo, không cướp được!]
?
"Bán hết rồi? Nhanh như vậy." Ôn Trà ngạc nhiên.
Vừa vặn đúng lúc này, ông chú vô cùng lo lắng đi tới nhà Bà nội Trần, xông tới chỗ Ôn Trà gào to: "Tiểu Trà, cậu quá ghê gớm rồi! Trang web mua sắm có phải bị công kích không, làm sao lá trà của chúng ta đột nhiên hết vậy?"
Ông ta lại thoáng nhìn buổi phát sóng trực tiếp của Ôn Trà, một nhóm người bắt lấy tay Ôn Trà: "Đồng chí Ôn Trà! Tôi đại diện các hương thân cảm tạ cậu!"
?
Làm sao đột nhiên biến thành người có công lao với họ vậy?
Làm người tốt thì làm đến cùng, Ôn Trà thăm dò hỏi: "Lượng tồn kho có đủ không? Hay là đem ra bán hết?"
"Còn còn còn!" Ông chú gật đầu: "Trước đó không ai mua, bán không được, cho nên trong kho còn có thật nhiều hàng đấy."
[Ông chú nhanh bán đi, tôi cũng phải uống trà cùng lão bà]
[Thật là tốt quá, tôi vẫn mua được lá trà]
[Không uống ngon như vậy thì nhường Ôn Trà cho tôi làm vợ]
Ông chú không hiểu nhiều từ ngữ trên Internet, cũng không hiểu lão bà cái gì, run rẩy kích động lấy hàng tồn kho ra, lại mở bán hàng mới: "Lại hạ giá!"
"Không được, tôi phải chạy về trong trấn báo cáo với lãnh đạo." Ông chú dùng sức nắm lấy tay Ôn Trà, vội vội vàng vàng giống một trận gió, chạy ra ngoài.
Từ tán gẫu trên phát sóng trực tiếp đến bán hàng trên phát sóng trực tiếp, Ôn Trà cũng không biết ở trong đó đến cùng xảy ra chuyện gì. Cậu còn muốn làm nhiều việc, nhưng thời gian một giờ ước định đã đạt tới, vì tuân thủ ước định cùng Tổ đạo diễn, cậu phải tạm biệt rồi.
"Thời gian đến rồi, bái bai, lần sau có cơ hội chúng ta gặp lại." Ôn Trà dứt khoát nhất nút kết thúc.
Ngay tại lúc phát sóng trực tiếp kết thúc, vương bài luật sư lớn nhất thành phố ban bố văn kiện đối với người tiếp thị bịa đặt Ôn Trà, cũng nhắn lại: "Cuối cùng cũng có việc để làm, cám ơn anh đã cống hiến công việc! Vì xứng đáng với tiền của khách hàng, chúng ta chắc chắn sẽ nỗ lực chuẩn bị!"
Nhiều tổn hại đây này.
Thông qua kết nối, nói đến người kia đã chột dạ xóa bỏ ngôn luận nói xấu Ôn Trà, trang chủ thông báo: "Người sử dụng bởi vì phát ngôn sai sự thật, tài khoản đã đóng băng.”
Ôn Trà quay người đưa di động đưa trả lại cho đạo diễn: vội vàng đuổi tới hiện trường "Người trên tài khoản đang khích lệ tôi lập kế hoạch tiền bạc, cái này không quá đáng chứ."
Đạo diễn kinh sợ, ông ta xoay người nhận điện thoại di động: "Cậu nói cái gì chính là cái đó."
Ngay tại lúc này, có người qua đường hảo tâm thu toàn bộ hành trình phát sóng trực tiếp đăng lên, lại thêm phát sóng trực tiếp Software cố ý tuyên truyền, Ôn Trà lên hot search, liên đới lượng chú ý của Tổ chương trình tăng thêm 10 vạn, mà lại nghe nói thuận tiện giải quyết vấn đề lá trà Thôn Hạnh Hoa.
Đạo diễn hiện tại càng thêm yêu thích Ôn Trà, Ôn Trà cũng đậu đen rau muống thật là đáng yêu! Ông ta khắc sâu lĩnh ngộ được một cái đạo lý:
Thuận Ôn Trà là tốt, nghịch Ôn Trà là...
"Tôi sẽ tìm cái người liên hệ bán tin tức cho người tiếp thị." Đạo diễn vội vàng tranh công.
Hóa ra là bên trong đám nhân viên công tác có một người là fan cuồng của Ôn Nhạc Thủy, nhìn Ôn Trà thì rất khó chịu. Kết quả Ôn Nhạc Thủy tiến vào bệnh viện nên không có cách nào tiếp tục tham gia chương trình, anh ta giận chó đánh mèo lên người Ôn Trà, thế là cho người tiếp thị vạch trần, hợp tác với người tiếp thị để bôi xấu Ôn Trà.
Chờ đợi nhân viên kia kết cục ngoại trừ đuổi việc, phí bồi thường vi phạm hợp đồng còn có một lệnh triệu tập.
Trần Thi Thi phát hiện nhân viên giúp cô ta liên hệ với bên ngoài bị mang đi, nhưng không bại lộ ra chuyện cô ta giấu điện thoại di động thì thở một hơi dài nhẹ nhõm. Đương nhiên cô ta sẽ không ngốc nghếch mà liên hệ trực tiếp với người tiếp thị, chỉ cần dùng ngôn ngữ châm ngòi người Fan hâm mộ của Ôn Nhạc Thủy, lại lơ đãng ném cho anh ta cái phương án trả thù. Cô ta thừa cơ tiêu ít tiền để anh ta trợ giúp, là cô ta có thể ngồi mát ăn bát vàng, nhìn Ôn Trà lật xe là được.
Cũng từ đó, cuối cùng Ôn Nhạc Thủy không bị cái gì, đến cái chương trình này cũng coi như phát huy một chút nhiệt lượng thừa.
Cô ta trốn vào trong nhà vệ sinh, vụng trộm lấy điện thoại di động ra chuẩn bị nhìn một chút đại chúng đến tột cùng mắng Ôn Trà thế nào.
Mở mạng lên, đứng đầu hot search là nhan sắc tuyệt đẹp của Ôn Trà.
Video liên quan là buổi ghi hình phát sóng trực tiếp - "Phát hiện một em trai vừa ngoãn vừa ngọt ngào. Nếu như bạn đang cảm thấy bực bội, thì vào xem đi..."
Dưới bình luận là lời khen thật có tác dụng chữa lành, khen nhan sắc đáng giá, khen tính cách còn có khen kỹ thuật pha trà chuyên nghiệp.
Trần Thi Thi nhìn màn hình điện thoại di động, khó có thể tin.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể chuyển biến ly kỳ, từ mắng Ôn Trà đến khen Ôn Trà như vậy. Hiện tại mọi người không phải nên liều mạng phản đối Ôn Trà tham gia chương trình, muốn Ôn Trà xuống xe sao?
Cô ta cắn răng, tràn đầy tức giạn nhấn báo cáo video. Cô ta oán hận giậm chân thật mạnh, kết quả phát hiện dưới chân mềm nhũn, còn có nước tóe lên đến, cô ta thét chói tai lên, cúi đầu xuống...
"Mẹ nó? Trần Thi Thi đạp vào hố phân rồi hả? Làm sao trên người lại thối như vậy?" Duẫn Vũ che lỗ mũi, nhìn Ôn Trà.
Phía trước, Trần Thi Thi một bên khóc một bên thét lên, hương vị khó tả tản ra, cô ta tìm tới đạo diễn chửi ầm lên: "Tôi muốn phá cái chương trình này! Tôi muốn rời khỏi! Người nào thích chào hỏi cùng bọn này nhà quê này thì cứ ở lại, dù sao tôi cũng không vui."
Đạo diễn vốn còn muốn khuyên cô ta ở lại, nhưng khi nghe được Trần Thi Thi phát biểu không có chút lễ phép thì lập tức giận tái mặt.
Tuy ông ta muốn có độ hot, nhưng mở cái hồ sơ chương trình này, dự tính ban đầu chính là vì vùng nông thôn, hi vọng mượn từ chương trình có thể khiến thôn nghèo khó được lợi. Trần Thi Thi lại giẫm lên nỗi lòng của ông ta, một chút đường lùi cũng không có.
"Được, làm theo quy trình đi." Ông ta gật đầu.
Thấy đạo diễn không giữ lại, Trần Thi Thi cười lạnh nói: "Tốt, không phải chỉ cần bồi thường hợp đồng sao? Yên tâm, tôi không giống Ôn Nhạc Thủy, nghèo như vậy, tôi bồi thường nổi."
Song phương đều đang tức giận, đạt thành hiệp nghị ngay lập tức.
"Cho nên cô ta sẽ đi?" Duẫn Vũ vui vẻ, mặt những người khác cũng lộ vẻ mừng rỡ, những ngày này bọn họ làm nhiệm vụ, sợ nhất là bị phân nhóm cùng Trần Thi Thi.
Vừa đến lúc làm việc là Trần Thi Thi liền Trang yếu đuối, đem việc tất cả đều đẩy cho bọn họ, kết quả sau khi kết thúc về sau còn giả mù sa mưa, nói nếu là đổi thành cô ta cũng có thể như vậy làm như vậy, có khả năng hiệu quả sẽ còn tốt hơn!
Vậy cô làm đi!
Thật sự là tức chết bọn họ rồi.
Dù sao họ cũng là người có giáo dục, lười so đo với cô ta, hiện tại biết cô ta muốn rời khỏi, tất cả mọi người đều là lần đầu tiên cảm thấy thân mình đạo diễn cao to như vậy.
Xe tới đón Trần Thi Thi đến rất nhanh, tài xế tiếp nhận hành lý. Cô ta ngửa đầu ưỡn ngực, cũng không muốn nói chuyện với bọn họ: "Các người lưu tại đây chịu khổ lãng phí nhân sinh đi. Xem các người giao tiếp cùng nông dân vui vẻ như vậy, không bằng cả đời ở lại đây. Tôi không chịu được loại nghèo nàn này, tôi phải đi về."
Ôn Trà hữu nghị nhắc nhở: "Nhớ kỹ về nhà tắm rửa sạch sẽ, xịt nhiều nước hoa chút.”
Trần Thi Thi nhớ tới chuyện lúng túng này, dáng vẻ ngụy trang thục nữ bị phá bỏ, chạy trối chết.
Xe còn chưa khởi động, bên tai bọn họ đột nhiên vang lên một tiếng đốt pháo, ngay sau đó một chuỗi pháo đỏ nổ vang.
Trong ánh mắt mọi người đang ngạc nhiên, một anh trai tại cười một chút, lên tiếng: "Vừa mới qua mượn, cô ta bỏ đi thì phải chúc mừng một chút, thuận tiện xua đuổi xúi quẩy.”
Mọi người vì hành động của anh ta mà yên lặng giơ ngón tay cái lên.
Trần Thi Thi vừa đi, đạo diễn ngạc nhiên phá hiện quan hệ của đám khách quý càng ngày càng thân mật, lấy Ôn Trà làm tâm, mối quan hệ thân thiết như cái người một nhà.
Sau một loạt giày vò, đạo diễn đã thôi gây sự, trở nên hiền như Phật, dù sao chương trình đã có độ hot, tiền tài cũng vừa đủ, ông ta không cần đi chọc người ghét người xấu cưỡng ép gây mâu thuẫn nữa. Cứ ấm áp yên bình như vậy có lẽ càng có thể hiện ra sinh hoạt nông thôn chất phác cùng tinh khiết.
Kết quả là, không có đồ quỷ sứ chán ghét, không ai chấp hành kế hoạch gây sự, còn có Ôn Trà nuôi như nuôi heo. Thức ăn chay đều ăn ngon hết sức, cái cằm nhọn của đám khách quý trở lại mượt mà rất nhanh, trắng trắng mập mập tràn ngập hi vọng.
Ngay tại khi nhóm khách quý cùng nhau xông pha sáng tác, thế giới bên ngoài phát sinh biến hóa không giống nhau.
Mới đầu là phát sóng trực tiếp thời gian bán đi lá trà và giao hàng, tới tay từng người xong đều rất tốt:
"Trước đó mua lá trà khi Ôn Trà phát sóng trực tiếp, là trà đơn thuần thì cũng không thế nào dễ uống, nhưng khẩu vị thì ngàn người ngàn dạng, mà lát sau lại có ông chú rất chân thành, lập tức lên liên hệ nói có thể đổi, cân nhắc đến đây là kế hoạch trợ nông, tôi cũng không mắng, nhắn lên cho mọi người, muốn mua thì mời thận trọng cân nhắc."
Dưới phần bình luận đáp lại: [Chị em hãy nhìn tôi, tôi cũng mới mua, sau khi uống xong cảm thấy xác thực là trà đơn thuần. Nhưng mà! Nhưng mà! Trọng điểm là! Tôi dựa theo Trà Bảo nói, thử cho thêm chút sữa bò. Tuyệt vời! Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng uống trà sữa ngon như vậy, so sánh với bên ngoài còn lành mạnh hơn nhiều, nếu như không phải tôi đang giảm béo, tôi có thể quất điên cuồng 5 chén!]
Thu được người đáp lại: [Cảm ơn chị em! Tôi vừa thử một chút, thật đúng là cảm giác không giống nhau!]
Những bình luận này bị mọi người muốn mua trà nhìn thấy, họ đều cho thêm chút sữa, nhất thời ngạc nhiên như gặp tiên, cũng tuyên truyền với người khác.
Một truyền mười, mười truyền trăm, vậy mà dần dần tạo ra dư luận, mua hết sạch tất cả lá trà còn tồn trong ba năm. Kinh động rất lớn.
Buổi sáng, cách thời gian cần giao tác phẩm chỉ có ba ngày, tất cả mọi người đều cuống cuồng chuẩn bị, Ôn Trà cũng không ngoại lệ.
Cậu uốn éo trên giường, trong tay còn có bánh xanh do các thôn dân đưa tới nhà, một chén trà bốc hơi nóng, bên chân còn có chú chó con chạy vòng quanh cậu, thân mật cọ cọ cậu, bầu không khí cảm giác đặc biệt đúng chỗ.
Cũng giống câu nói kia, cậu không có một chút mạch suy nghĩ nào, não còn trống trơn hơn so với giấy trắng.
Ngoài cửa thình thịch lại là một trận tiếng pháo nổ, dọa Ôn Trà đang hãm trong lúc trầm tư nhảy lên một cái, như là Trần Thi Thi co não lại, trở về tìm lại mặt mũi rồi.
Kết quả là bà nội Trần vẻ mặt kích động, bà tiến đến bắt cậu kéo ra ngoài: "Tiểu Trà! Mau đi ra!"
Mới vừa vặn đi ra ngoài, ông chú trung niên dẫn mấy người có dáng vẻ cán bộ đến nắm tay cậu, mặt mũi tràn đầy kích động: "Đồng chí Ôn Trà, nhờ có ngươi, giải quyết vấn đề khó khăn lớn nhất của chúng ta, thật sự là rất cảm tạ!"
"Không cần khách khí, là chuyện tôi nên làm." Ôn Trà khiêm tốn.
"Muốn muốn, chúng ta làm cho các người một tấm cờ thi đua biểu thị lòng biết ơn của chúng ta! Nhưng từ về cậu thì nhiều lắm, người vừa đẹp vừa thiện tâm, thiên tài dẫn chương trình... cũng không thể hoàn toàn khái quát về cậu. Tôi càng nghĩ, tìm được một cái từ ngữ rất phù hợp với cậu!" Ông chú kích động, buông cổ tay Ôn Trà xuống, thần thần bí bí chậm rãi mở lá cờ thưởng ra.
Cho nên là cái gì?
Một mặt cờ thưởng đỏ chói, bên trên viết bốn chữ rồng bay phượng múa:
"Đại sư Trà nghệ"!
Ôn Trà:...Vẫn thật là rất thích hợp với cậu.