Buổi sáng thức dậy sớm quá nên Ôn Trà ngủ lại lần nữa.
Chờ đến khi tinh thần cậu tỏa sáng đẩy cửa ra lần nữa thì cổ họng của Tiết Tửu đã tắc vì khóc rồi. Thấy Ôn Trà đi ra, Tiết Tửu hô to về phía cậu: "Anh không sợ em nói với cha và cô của anh là anh ngược đãi em sao!"
Ôn Trà thờ ơ lách qua người cậu bé.
Tiết Tửu lại nhìn kỹ lần nữa thì thấy một cục bông tròn tròn bịt hết lỗ tai Ôn Trà lại, cách âm một cách hoàn mỹ.
Lần này cậu bé thật sự muốn khóc. Cậu bé đã tung hoành không địch thủ nhiều năm ở trường mẫu giáo và trường tiểu học, thế mà kết quả là hôm nay té ngã ở trong này.
Cậu bé rất thông minh, phát hiện ra Ôn Trà sẽ không để ý đến mình, nhiều lắm chỉ quan tâm sự sống chết của mình thôi. Cậu bé có thể sinh tồn nhưng lại không thể sinh sống.
Tiết Tửu càng nghĩ càng bi thương, hé miệng ra chuẩn bị khóc tiếp. Lúc cậu bé dùng sức hít vào một hơi thì một mùi thơm đột nhiên xộc vào mũi.
Ô? Mùi gì thế nhỉ?
Chẳng biết Ôn Trà tìm được đùi gà và vụn bánh mì trong tủ lạnh trong phòng bếp từ bao giờ. Chỉ với một thao tác chiên đơn giản, lớp chiên giòn vàng ruộm phủ kín đùi gà bự, lớp da chảy dầu vàng ươm.
Tiết Tửu thèm ăn suýt thì chảy nước miếng, nhưng những gì vừa trải qua đã giúp cậu bé tự mình biết mình, không biết Ôn Trà rốt cuộc đang làm cho bản thân hay làm cho cậu bé.
Vớt đùi gà ra khỏi chảo dầu, Ôn Trà tiện tay chiên một ít bánh khoai bào, rưới nước sốt cà chua, lấy một lon coca trong tủ lạnh ra rồi ngồi trở lại ghế sô pha.
Tiết Tửu cứ như chuột nhỏ, lén lút cầm một cái đùi gà bự nhét vào miệng, suýt thì khóc luôn.
Đây chắc chắn là cái đùi gà ngon nhất mà cậu bé được ăn từ trước đến nay!
Cậu bé chép chép miệng, liếm liếm ngón tay, còn định cọ cọ lon coca của Ôn Trà.
Ôn Trà nhìn cũng chẳng thèm nhìn đã nói ngay: "Em uống nước chanh đi."
Tiết Tửu bĩu môi, dời cái ghế đẩu nhỏ của mình tới trước tủ lạnh rồi nhón chân lên.
"Em muốn xem “Heo Peppa”." Lúc này, xác nhận xong Ôn Trà có chia một phần đùi gà cho mình rồi, lá gan của cậu bé lớn dần lên.
Ôn Trà lạnh nhạt nói: "Anh muốn xem “Thám tử Conan”."
Tiết Tửu giận mà không dám nói gì, chủ động giao điều khiển từ xa ra: "Anh có con nít quá không vậy?"
Ôn Trà đáp lại: "Ha ha."
Một lớn một nhỏ hài hòa ngồi trước TV giải quyết hết đống thực phẩm rác rưởi.
Lúc Tiết Tửu chân tay vụng về đứng rửa chén trước bồn rửa, nhóc ta nghĩ mãi chẳng ra vì sao mình lại suy bại đến nông nỗi này.
"Sao anh có thể bắt nạt trẻ nhỏ vậy hả!" Cậu bé tức giận: "Chờ cha và cô trở về, nhất định em phải nói với bọn họ rằng anh bắt nạt em. Cho anh xong đời. Nhất định bọn họ sẽ ghét anh! Ha ha ha ha."
Cậu bé vừa nói vừa trộm quan sát phản ứng của Ôn Trà. Đáng tiếc là Ôn Trà vô cùng tập trung chơi game nên chỉ để lại cho cậu bé một bóng dáng lạnh lùng, giọng điệu vẫn êm dịu như cũ, nhưng nghe kiểu gì cũng cảm thấy không biết xấu hổ: "Nói thì cứ nói đi, ai mà chẳng phải trẻ con chứ."
Chờ đến khi cậu chơi game xong thì Tiết Tửu cũng đã rửa xong bát. Ôn Trà đứng dậy xách cậu bé lên: "Bé ngoan, ngủ trưa thôi."
Phòng Tiết Tửu lấy màu xanh da trời làm màu chính, trên tường có dán hình Spiderman, Transformers, còn có heo Peppa, vân vân và mây mây, vô cùng lòe loẹt.
"Buổi trưa em tự ngủ đi." Ôn Trà nói.
Rõ ràng là mới buổi chiều nhưng màu trời bên ngoài lại không tốt, thoạt nhìn như sắp mưa vậy. Mà mấy người Ôn Vinh và Tiết My cũng không có dấu hiệu trở về.
Ầm ầm ầm, tiếng sấm nổ vang bên ngoài cửa sổ.
Tiết Tửu cũng run theo nhưng vẫn không hé răng. Ôn Trà đã rời khỏi phòng rồi. Cậu bé lạc lõng nhắm mắt lại.
Một phút đồng hồ sau, một góc chăn của cậu bé bị xốc lên. Ôn Trà đã đổi một bộ đồ ngủ hoàn toàn mới đến nằm bên người bé: "Chừa chỗ cho anh với nào."
Tiết Tửu vừa nói thầm "Sao anh béo vậy" vừa ngoan ngoãn để lại cho Ôn Trà một không gian thật lớn.
"Anh vừa mới hỏi rồi, có vẻ như bọn họ sẽ không về sớm vậy đâu." Cậu gọi điện thoại qua đó hỏi xem có bộ đồ ngủ mới nào không. Ôn Vinh đáp lại, sau đó có vẻ như không kịp nói cụ thể đã cúp máy.
"Ồ, quen rồi." Tiết Tửu nhún nhún vai như ông cụ non. Cậu bé lộ cằm khỏi chăn, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn: "Bọn họ nói anh đến từ nông thôn. Nông thôn thế nào vậy? Có phải vừa bẩn vừa lộn xộn không?"
"Đúng vậy." Ôn Trà đã nhắm mắt lại.
Hứng thú của Tiết Tửu nổi lên: "Bọn họ còn nói anh và Ôn Nhạc Thủy không hợp nhau. Anh lợi hại như vậy, có phải có thể đánh cho anh ta tan tác tả tơi không?"
Ôn Trà trợn mắt, hơi hơi nhướng mày: "Em không thích cậu ta sao?"
Tiết Tửu dẩu miệng đến mức có thể treo một chai dầu lên luôn: "Giả vờ giả vịt, ai mà thích cho nổi. Ai thích anh ta đều là đồ mất não."
Mỗi lần đứng trước mặt cậu bé, Ôn Nhạc Thủy luôn cứ cười vui một cách gượng gạo. Rõ ràng không thích cậu bé nhưng lại cứ muốn đến gần để lấy lòng, phiền chết đi được. Không biết vì sao người trong nhà và bên ngoài đều cứ khen cậu ta. Cậu bé không thích chơi với Ôn Nhạc Thủy, lần nào cậu ta cũng đến gần đây, chẳng biết nhìn sắc mặt gì cả, cuối cùng người bị mắng toàn là cậu bé, phiền chết đi được!
"Tiếc là thế giới này rất nhiều người mất não." Đôi mắt của Ôn Trà lại vô thức khép lại: "Bé ngoan, ngủ đi, trời mưa thích hợp để ngủ nhất đấy."
Tiết Tửu không biết than thở cái gì mà nhìn thẳng vào khuôn mặt ưa nhìn của Ôn Trà. Cậu bé cũng là người mê cái đẹp. Ôn Trà vừa đến nơi này cậu bé đã trộm nhìn mấy lần rồi. Đây là người đẹp nhất trong số những người mà cậu bé từng gặp, còn đẹp hơn cả công chúa và hoàng tử trong truyện cổ tích nữa.
Hơn nữa lúc Ôn Trà gọi cậu bé là "bé ngoan", âm đuôi kéo dài ra, giọng điệu nhẹ như kẹo bông đường vậy, khiến lòng cậu bé cũng ngọt quéo theo.
Tiết Tửu nhắm mắt lại, làm bộ như lơ đãng trở mình một cái, thật cẩn thận lăn vào lồng ngực ấm áp của Ôn Trà, khuôn mặt nhỏ nhắn dán sát vào cánh tay cậu rồi mới rơi vào mộng đẹp.
*
Khi trời chạng vạng, hoàng hôn kéo dài bóng cây trên mặt đất, mấy người Ôn Vinh mới mệt mỏi quay lại nhà họ Tiết.
Tiết Bằng Phi ngượng ngùng nói: "A My, ngại quá, để mọi người lo lắng cho Thanh Châu rồi."
Tiết My xua tay: "Không sao đâu, chúng ta là người một nhà mà nói gì xa lạ vậy. Chỉ là Thanh Châu... sao đứa nhỏ này lại nghĩ quẩn trong lòng vậy chứ?"
Tiết Bằng Phi thở dài: "Thanh Châu cũng cảm giác được rằng bản thân không bình thường, còn cam đoan với anh là sẽ đi tìm bác sĩ tâm lý. Mấy ngày nay nó đều thu dọn đồ đạc từ trọ về nhà ở."
Ôn Trà nghe xong thì tổng kết ra một tin tức:
Có vẻ như cảm xúc của anh họ Tiết Thanh Châu của cậu không quá tốt, thậm chí đến mức gây nguy hiểm cho tính mạng mình.
Trong sách cũng không miêu tả nhiều về người nhà họ Tiết, chỉ dựng lên một cái phông nền vậy thôi. Nhưng sự tồn tại của Tiết Thanh Châu vẫn được tác giả miêu tả như một bạch nguyệt quang, được rất nhiều người yêu thích.
Phần sau có nhắc đến việc Tề Quân Hạo kiêu ngạo nổi dậy, chiếm lấy thị trường của nhà họ Tiết khiến việc làm ăn của nhà họ Tiết không được như trước nữa. Ôn Nhạc Thủy than thở rằng đến lứa của Tiết Thanh Châu và Tiết Tửu thì nhà họ Tiết đã dần đi xuống. Phần sau nữa thì chuyển sang phần ngọt ngào của cậu ta và Tề Quân Hạo, hai người dính lấy nhau hằng ngày khiến người ta phát ngấy, không miêu tả tiếp nữa. Nhưng Ôn Trà nhớ rất kỹ một câu: "Nếu không để tâm mấy chuyện vụn vặt thì anh họ đã có thể sống tốt rồi."
Đúng vậy, Tiết Thanh Châu chết rồi.
Khu vực bình luận bạo phát một trận kháng nghị trước nay chưa từng có, đều giận chó tác giả viết cho anh họ chết.
Căn cứ vào tin tức Ôn Trà tra được trước khi đến thì không cần biết tương lai của Tiết Tửu sẽ như thế nào, bây giờ Tiết Thanh Châu là nhà chế tạo nước hoa hàng đầu thế giới, tương lai đầy hứa hẹn, anh ấy xứng đáng được hưởng thụ những bông hoa và những tràng pháo tay.
Rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì mà có thể khiến một người vĩ đại như vậy lại phải nhận kết thúc là cái chết vậy!
Tiết Bằng Phi nhìn về phía Ôn Trà đang cầm tay Tiết Tửu, vẻ mặt từ ái: "Tiểu Trà, đây là lần đầu tiên cháu đến mà cậu không chiêu đãi được chu đáo, thật là có lỗi quá. Thằng nhóc này xấu tính, đã thêm cho cháu không ít phiền phức rồi phải không."
Tiết Tửu cướp lời nói: "Cha, anh ấy không..."
Kỳ quái, rõ ràng là cậu bé sắp mách cha mà sao Ôn Trà lại không ngăn cản?
Tiết Tửu cắn môi dưới rồi "hừ" một tiếng, nuốt hết lời tố cáo vào lòng, coi như báo đáp thức ăn ngon mà Ôn Trà làm cho cậu bé, cậu bé sẽ không so đo tính toán nữa.
Trời dần tối đi, bọn họ không tiện ngủ lại nên Tiết My chủ động mở lời: "Anh, chúng em về nhà trước rồi mấy ngày nữa lại đến."
"Được." Nếp nhăn trên khóe mắt Tiết Bằng Phi để lộ ra sự mệt mỏi. Ông hòa ái vỗ vai Ôn Trà: "Tiểu Trà, lần tới lại tới nhé."
Ôn Trà ngoan ngoãn gật đầu, nhéo nhéo bé béo Tiết Tửu: "Tạm biệt."
Tiết Tửu khoanh tay dựa vào tường, trong lòng khinh thường nghĩ: thấy cha và cô trở lại thì chỉ biết lấy lòng cậu bé, bây giờ đã quá muộn rồi!
Nhưng ngoài miệng cậu bé lại thốt lên: "Lần sau anh bao giờ đến?"
Tiết Bằng Phi trừng lớn mắt, cứ như trước mặt mình không phải con mình vậy.
Hỗn thế ma vương mà cũng có lúc không nỡ để người ta về nhà một ngày à. Thật đúng là mặt trời mọc phía tây mà.
Ánh mắt ông nhìn về phía Ôn Trà lại càng êm dịu hơn: "Anh trai có rảnh sẽ đến tìm con."
"Người lớn chẳng bao giờ rảnh cả." Tiết Tửu nói nhỏ.
Trên cơ bản thì cha và anh trai nói vậy tức là vĩnh viễn không rảnh đi chơi với cậu bé.
Trước khi lên xe, Ôn Trà ngồi xổm xuống lau vụn bánh quy trên khóe miệng Tiết Tửu rồi nháy mắt mấy cái với cậu bé: "Anh vẫn còn là trẻ con."
Người lớn luôn không rảnh nhưng trẻ con thì có.
Pháo hoa trong lòng Tiết Tửu lập tức nổ tung, giống như ngậm kẹo trong miệng vậy. Cậu bé ngoắc ngoắc ngón tay, giọng nói còn vương hơi sữa: "Không cho anh gạt em đâu đấy!"
Xe chạy nhanh về nhà có nghĩa là một ngày đã chấm dứt. Ôn Trà mở trang web ra tìm kiếm tên "Tiết Thanh Châu".
Những lời khen ùn ùn kéo đến. Bởi thực lực nổi trội và ngoại hình xuất sắc nên Tiết Thanh Châu có một lượng người hâm mộ lớn. Xét về độ hot thì anh ấy không hề kém cạnh các thần tượng trong làng giải trí.
Ở cuối trang, một mẩu tin khác xuất hiện:
“Thiên tài ngã xuống - nam thần chế tạo nước hoa ngày xưa đã hết thời rồi ư?”
Ý của bài báo đại khái là đã rất lâu rồi Tiết Thanh Châu không có tác phẩm nước hoa mới được công bố, còn lại đều là biên tập viên bịa đặt vớ vẩn.
Tiết Thanh Châu hết thời là chuyện gì vậy chứ? Tất cả mọi người đều biết đến Tiết Thanh Châu, nhưng hết thời là sao đây? Tiết Thanh Châu hết thời, đúng thật là hết thời. biên tập viên cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Đây là chuyện xưa về việc Tiết Thanh Châu hết thời, mọi người có gì muốn nói thì có thể bình luận phía dưới nói cho biên tập viên biết nha.
Khu vực bình luận náo nhiệt đúng như mong muốn của biên tập viên:
“Nghe biên tập viên nói cứ như nghe diễn giả nói ý nhỉ.”
“Lần cuối cùng tôi cạn lời mới là lần trước thôi đấy.”
“Bây giờ AI thiểu năng cũng có thể trở thành biên tập viên sao? Ai cũng nói Thanh Châu nhà chúng ta đang bế quan mà, ít dồn ép người ta lại dùm cái đi, trước khi con người chết đi thì móa nó vẫn còn sống đấy!”
“Thanh Châu không khoe khoang không phải cái cớ để các người lợi dụng độ hot của anh ấy. Làm phiền chú ý đến tác phẩm của anh ấy nhiều hơn đi, đừng có dùng tiêu chuẩn của giới giải trí để bình phán anh ấy nữa, cảm ơn!”
Xem ra tra mạng không thể tìm được đáp án rồi.
Chẳng qua mấy ngày sau cuối cùng Ôn Trà cũng gặp được Tiết Thanh Châu ở nhà họ Tiết.
Trong nhà kính trồng hoa trong suốt ở góc lầu một, ánh mặt trời vừa phải, hoa mõm sói nở rộ, Tiết Thanh Châu cầm cọ vẽ lên miếng vải vẽ tranh sơn dầu, áo trắng sạch sẽ, yên tĩnh như gốc tùng trước gió, cười nói với cậu:
"Em họ."