Mạnh Tư Duy nhanh chóng đi thay quần áo.
Tính chất công việc của bọn họ chính là như vậy, vĩnh viễn không biết lúc nào sẽ có vụ án mới, một cuộc điện thoại, một tin nhắn đã bị gọi đi trong bất kì trường hợp nào.
Mạnh Tư Duy vừa mặc thêm áo khoác vừa bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Bùi Thầm nhìn khuôn mặt nhỏ khẩn trương của Mạnh Tư Duy.
Anh không nghe thấy nội dung trong điện thoại, nhưng lúc này anh vẫn có thể đoán được có vụ án khẩn cấp.
"Mạnh Tư Duy." Anh gọi tên cô.
Mạnh Tư Duy quay đầu: "Hả?"
Bùi Thầm nhìn Mạnh Tư Duy đêm khuya còn đi ra ngoài, anh dừng tất cả những lời muốn nói lại, chỉ có thể chuyển thành một câu ngắn gọn nhất: "Chú ý an toàn."
Lúc Mạnh Tư Duy đối mặt với Bùi Thầm mới nhớ đến khung cảnh mập mờ đột nhiên bị phá vỡ.
"..."
Cô chỉ có thể nghiêm túc đồng ý: "Em hiểu rồi."
...
Lúc Mạnh Tư Duy chạy đến hiện trường, xung quanh đã kéo dây phân cách, ánh sáng xe cảnh sát lấp lóe màu xanh đỏ.
Mấy năm gần đây, thành phố C mở rộng rất nhanh, các tiểu khu cao tầng đột ngột mọc lên từ mặt đất, không ít nhà đầu tư vì muốn đẩy nhanh tốc độ tiến trình mà buổi tối cũng sẽ tăng giờ làm việc.
Tòa nhà thế kỉ Cẩm Thành đêm nay cũng giống như thường ngày, tiếp tục khởi công vào ban đêm. Lúc một chiếc máy xúc đang đào đất thì phát hiện có thứ gì đó bị đào ra từ bùn đất, lộ ra một góc mơ hồ.
Lúc đầu công nhân ngồi trong máy đào không quá chú ý, ngáp một cái tiếp tục công việc, mãi đến khi bùn đất bị đào đi ngày càng nhiều, một cái túi dệt to bỗng nhiên rơi xuống theo đất đá, hoàn toàn lộ rõ.
Lúc này công nhân mới lấy lại tinh thần.
Anh ta điều khiển máy xúc đụng vào cái túi dệt kia, bên trong rõ ràng có gì đó, hơn nữa trọng lượng cũng không nhẹ.
Túi dệt dưới ánh sáng của đèn công trường có dáng vẻ hơi kì lạ.
Trong lòng công nhân bỗng nhiên run lên.
Bên tai là tiếng thi công không ngừng.
Anh ta vẫy tay gọi một công nhân cách mình gần nhất.
Hai người lấy can đảm từ từ đi đến cái túi dệt đầy bùn đất, nhìn có vẻ cũ kĩ kia.
Một người có chút chột dạ nhìn quanh bốn phía, một người khác đã giữ lấy khóa kéo bên hông.
Lúc trước ở nơi này rất loạn, có khi phát tài cũng nên.
Anh ta dùng dao nhỏ mang theo bên người dùng sức mở túi dệt, xé một lỗ hổng ra, không thể chờ mà lấy vật bên trong ra.
Ánh sáng mờ ảo u ám của công trường vào ban đêm chiếu lên đó.
Một giây sau, trong không gian vang lên tiếng kêu sợ hãi thảm thiết thê lương.
...
Mạnh Tư Duy nghe xong quá trình đã tìm thấy thi thể như thế nào.
Lúc này toàn bộ công trường đã đình công, công nhân đều bị sơ tán.
Mạnh Tư Duy nâng dây phân cách lên rồi chui vào, đi vào hiện trường.
Thi thể đã bị đào lên, chỉ còn một cái hố đen sâu trống rỗng.
Bành Bân đang dùng máy ảnh chụp hiện trường.
Mạnh Tư Duy cầm một cái thước cuộn, bắt đầu vừa đo đạc vừa dùng bút ghi chép hoàn cảnh hiện trường, chiều sâu của địa điểm chôn xác cũng như độ rộng các loại.
Cao Dũng đi tới, chăm chú nhìn hiện trường.
Vừa rồi pháp y đã mang thi thể đi.
Anh ấy nhìn xung quanh, một thời trước đây, nơi này đã từng là khu ổ chuột hỗn tạp và đông đúc, bây giờ khu đất bị phá dỡ bằng máy móc hiện đại hạng nặng, lúc đào lên đã để lộ màu bùn đất ban đầu.
Xung quanh cũng không phải nghĩa địa, căn cứ vào lời khai của công nhân trước đó cũng không đào được quan tài gì đó, người chết được phát hiện trong một cái túi dệt lớn rất thường gặp, quần áo trên người đã mục nát nhưng vẫn có thể lờ mờ phân biệt được rằng hoàn toàn khác với áo liệm mặc cho di thể khi đi hạ táng.
Vậy nên khả năng cao đây không phải chuyện bình thường, cũng không phải lúc thi công công trường ngoài ý muốn đào trúng mộ ai đó, mà là có người đã đem thi thể chôn giấu ở chỗ này, vì t̉hi công giải toả mặt bằng nên mới bị phát hiện đào lên.
Mạnh Tư Duy ghi chép xong thông tin ở hiện trường.
Cô đứng nguyên tại chỗ, nhìn qua nơi thi thể bị phát hiện, không thể không nhớ đến câu Điêu Đức Tài từng uy hiếp Toàn Diễm, câu "ông đây ngay cả người cũng đã từng giết".
Sau đó cô và Bùi Thầm đều đồng thời phủ nhận phán đoán này.
Đối với vụ án thi thể nữ trong túi dệt này, phân cục Trung Ninh thành lập tổ chuyên án.
Kết quả giám định của pháp y đã có, người chết là một cô gái cao khoảng một mét bảy, khoảng hai mươi lăm tuổi, thời gian tử vong cách đây khoảng bảy năm, vì thời gian quá dài, lúc phát hiện mô da trên cơ thể đã không còn, cho nên khó có thể phán đoán được dáng vẻ lúc còn sống và xác minh thân phận, sau khi khám nghiệm thi thể người chết, phát hiện xương sườn bị gãy ba cái, đùi có vết nứt xương nhỏ, nhưng vết thương trí mạng là do xương sọ xương chẩm và xương đỉnh đầu của người chết vỡ vụn, kèm theo đó còn thiếu mấy cái răng.
Vậy nên có thể đoán được khi người chết còn sống đã bị người khác dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn đánh đập vô cùng dã man.
Sau khi nhận được thông tin, tổ chuyên án lập tức bắt đầu điều tra thông tin người mất tích trong bộ công an.
Gần đây Mạnh Tư Duy cùng Cao Dũng đến tìm hiểu các hộ gia đình ở khu ổ chuột trước khi bị giải tỏa di dời.
Phía Nam thành phố C là những khu ổ chuột hay được mệnh danh là "dơ dáy bẩn thỉu xui xẻo", tụ tập rất nhiều người làm thuê ngoại lai và du dân bản địa, mãi đến ba năm trước khi chính phủ quy hoạch một khu khoa học kĩ thuật mới ở đây thì nơi này mới được giải tỏa, nơi mà lúc trước không người nào muốn dừng chân nay lại biến thành miếng bánh thơm ngon, theo sau đó là nhóm nhà đầu tư tranh nhau cải tạo và phá dỡ, thậm chí còn có không ít hộ gia đình giàu lên sau một đêm nhờ giải toả mặt bằng.
Trong quá trình tìm hiểu, Mạnh Tư Duy và Cao Dũng biết được phần lớn người ở khu này đều là người thuê nhà, vì giá tiền thuê phải chăng nên rất nhiều người làm công thành phố C đều chọn nơi này làm nơi ở tạm, cho nên số lượng dân cư lưu động đi các nơi rất lớn, cùng một nơi nhưng có khả năng nửa năm đến một tháng không phải cùng một nhóm người ở, nhưng từ khi xảy ra vụ án đến giờ đã là bảy năm, trong lúc đó hộ ở thuê và khách thuê đến ở không biết có bao nhiêu người, cho nên kết quả tìm hiểu lần này gần như không thu hoạch được gì.
Mạnh Tư Duy và Cao Dũng kết thúc một ngày đi tìm hiểu, quay về phân cục Trung Ninh.
"Có kết quả nào khớp không?" Sau khi trở về, Cao Dũng hỏi Hướng Chính Phi.
Gần đây Hướng Chính Phi vẫn luôn tìm kiếm thông tin trùng khớp của người chết và người mất tích, nghe Cao Dũng hỏi thì nhíu mày lắc đầu.
Chỉ có một số người mất tích có thông tin, tuổi tác, hình dáng và thời gian mất tích trùng với của người chết, sau khi xét nghiệm ADN đều không phải.
Cao Dũng ngồi xuống hút thuốc.
Mạnh Tư Duy im lặng, trong đầu bỗng nhiên lại vang lên câu nói "ông đây ngay cả người cũng từng giết" kia.
Chỉ là lúc cô và Cao Dũng đi tìm hiểu có qua chỗ Toàn Diễm, Toàn Diễm nói bốn năm trước Điêu Đức Tài mới đến thành phố C làm thuê, lúc trước anh ta vẫn luôn ở quê trồng trọt, chưa từng đi xa nhà, chỉ từ thời gian thôi cũng đã không khớp.
Vụ án dường như đi vào ngõ cụt.
Mạnh Tư Duy vuốt vuốt tóc, ánh mắt nhìn xuống báo cáo kiểm tra thi thể của pháp y.
Từ xương sườn số 4 đến xương sườn số 7 bên ngực trái của người chết bị gãy, xương đùi phải nứt xương, bị thiếu mất răng cửa thứ hai bên trái, răng cửa thứ hai thứ ba bên phải và răng hàm, xương đỉnh đầu xương chẩm bị vỡ nát.
Pháp y thông qua hình dạng vết thương đã đoán khi người chết còn sống từng bị đánh đập nghiêm trọng.
Mạnh Tư Duy không thể chịu đựng được khi nghĩ đến những gì một cô gái khoảng hai mươi lăm tuổi, cao một mét bảy, dáng người thon thả, lúc phát hiện còn loáng thoáng nhìn được trên người cô mặc một chiếc váy đỏ nổi bật đã từng phải trải qua trước khi chết.
Hài cốt của cô ấy bị đặt trong một cái túi dệt rồi chôn dưới đất, mãi đến bảy năm sau mới nhìn thấy ánh mặt trời.
Cao Dũng thấy quầng thâm mắt của Mạnh Tư Duy sau mấy ngày mệt mỏi.
"Đêm nay về nghỉ ngơi đi." Anh ấy nói với Mạnh Tư Duy: "Anh cũng về nghỉ ngơi đây, ngày mai tiếp tục tìm."
Mặc dù kết quả tìm hiểu những hộ từng thuê nhà ở khu ổ chuột đó gần như không có gì nhưng cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, ví dụ như tuy nói số lượng người di chuyển lớn nhưng có mấy cửa hàng lại mở quanh năm suốt tháng, đối tượng khách chính là đám người sống ở khu nhà đó, mãi đến mấy năm gần đây giải toả mặt bằng ông chủ mới không kinh doanh nữa mà chuyển đi chỗ khác.
Tiệm cắt tóc, nhà hàng nhỏ, quán mạt chược và những cửa hàng ngầm dưới danh nghĩa làm đẹp nhưng thứ kinh doanh thực sự lại là kinh doanh xác thịt.
Tìm ông chủ có cửa hàng mặt tiền bảy năm trước hỏi không chừng còn có thể biết được thêm chuyện gì khác.
Mạnh Tư Duy nghe Cao Dũng nói xong thì đồng ý: "Được."
Cô cúi đầu nhìn qua điện thoại, lúc này mới phát hiện hai giờ trước có một tin nhắn, Bùi Thầm hỏi đêm nay cô có về nhà không.
Mấy ngày nay Mạnh Tư Duy hoặc là ở văn phòng trong cục, hoặc là lúc tìm hiểu với Cao Dũng xong sẽ ngủ ở khách sạn bên ngoài.
Mạnh Tư Duy đọc tin nhắn Bùi Thầm gửi, biết lúc trước đối tượng xem mắt không thích nghề nghiệp của cô là có lí, nói thẳng ra là không thích hợp vẫn còn tốt, nhưng mà còn có người có điều kiện hơi tốt một chút, xem trọng dáng vẻ xinh đẹp của cô nhưng lại không thích nghề nghiệp của cô, nói nếu muốn ở bên nhau thì sau này một là cô chuyển công tác hai là từ chức, chuyên tâm vào việc nhà, cũng không biết ở đâu ra mà mặt mũi lại lớn như vậy.
Mạnh Tư Duy trả lời Bùi Thầm tối nay sẽ về nhà.
Bùi Thầm trả lời tin nhắn rất nhanh: [Anh đến đón em.]
Sau đó lúc Mạnh Tư Duy tan làm, vừa bước ra cổng đã thấy bạn trai vài ngày không gặp đang đứng trước cửa phân cục Trung Ninh.
Có mấy đồng nghiệp khác đi qua, thấy Bùi Thầm đứng chờ Mạnh Tư Duy thì cười sâu xa, chào hỏi: "Công tố viên Bùi."
Bùi Thầm gật đầu chào hỏi những người chào mình.
Mạnh Tư Duy đành phải đi qua chỗ Bùi Thầm dưới những ánh nhìn chăm chú của đồng nghiệp.
Bùi Thầm nhìn khuôn mặt nhỏ tiều tụy của Mạnh Tư Duy, đau lòng đưa tay vuốt gò má cô.
Bữa tối ở nhà đã làm xong.
Bùi Thầm nhìn Mạnh Tư Duy về nhà nghỉ ngơi cũng không yên lòng, hỏi: "Có tiến triển sao?"
Tuy trước đó nói giúp nhưng viện kiểm sát chủ yếu tiếp nhận những vụ án cảnh sát đã phá xong, lần này Bùi Thầm không tham gia.
Mạnh Tư Duy ủ rũ chép miệng: "Không có."
"Ngay cả thân phận của người chết cũng chưa xác định được là ai."
Người chết không có trong danh sách thông tin những người mất tích của bộ công an, trong lúc bọn họ tìm hiểu cũng không có người nhà ai mất tích.
Loại tình huống này cơ bản đều là người thân không đến báo cáo mất tích.
Mạnh Tư Duy không ngờ một cô gái hơn hai mươi tuổi biến mất ít nhất bảy năm, thời gian dài như vậy mà lại không có một người nào trong nhà cô ấy phát hiện không liên lạc được với cô ấy để báo cảnh sát.
Nói chung, thời gian xảy ra vụ án càng ngắn thì thời gian phá án và xác suất bắt giam càng cao, việc thiếu bằng chứng do thời gian xảy ra vụ án đã lâu mang đến khó khăn rất lớn, ví dụ như thân phận của cô gái, nhiều năm đã qua nên cảnh sát khó có thể nhận dạng được hình dáng lúc còn sống của nạn nhân.
Mạnh Tư Duy nhớ đến báo cáo xét nghiệm thi thể kia thì hạ mắt.
"Công tố viên Bùi." Cô hơi nhíu mày, dường như nghĩ đến điều gì đó: "Anh thật sự cảm thấy Điêu Đức Tài chỉ dọa Toàn Diễm thôi sao?"
"Dọa cô ấy rằng anh ta đã từng giết người."
Bùi Thầm nhìn lông mày đang nhíu lại của Mạnh Tư Duy, không có ai biết bây giờ cô đang nghĩ gì hơn anh.
Bùi Thầm: "Em vẫn nghi ngờ là Điêu Đức Tài thật sao?"
Mạnh Tư Duy không nói chuyện.
Cô cũng biết mình nghi ngờ có chút không hợp lí và không có căn cứ, thậm chí còn có chút hão huyền, chỉ vì một câu có khả năng là Điêu Đức Tài dùng để hù dọa người mà liều mạng muốn kéo vụ án này về phía anh ta.
Huống hồ cô cũng đã đến hỏi qua Toàn Diễm, bốn năm trước Điêu Đức Tài mới tới thành phố C làm thuê, trước đó anh ta luôn ở quê, cơ bản chưa từng đi xa nhà, tuyến thời gian không khớp. Không có khả năng Điêu Đức Tài giết người lại còn mang thi thể đến một khu nhà ở thành phố C cách xa vạn dặm để chôn.
Trong lòng Mạnh Tư Duy nghĩ như vậy, sau đó bỗng nhiên nâng mắt lên nhìn Bùi Thầm, ánh mắt mang theo sự khẩn cầu, trông mong hỏi: "Anh có thể cùng em đi hỏi anh ta chút chuyện được không?"
"Bây giờ đi."
Cô cũng không tiện vì chuyện này mà nói đồng nghiệp tổ chuyên án đi cùng với mình, dù sao cũng chỉ là một suy đoán không chắc chắn từ một câu nói, nhưng hiện tại cô muốn đi thử một lần.
Cô sợ nếu mình không đi thì đêm nay sẽ không ngủ được.
Cho nên chỉ có thể làm phiền bạn trai công tố viên của mình.
Bùi Thầm nhìn Mạnh Tư Duy khó khăn lắm mới về được một đêm nhưng vẫn không thả lỏng.
Mạnh Tư Duy thấy Bùi Thầm không lập tức trả lời cô.
Hai người im lặng, cuối cùng Mạnh Tư Duy phồng má, đột nhiên cô đứng dậy, ngồi lên đùi Bùi Thầm.
"Công tố viên Bùi." Mạnh Tư Duy đối mặt với Bùi Thầm ngồi im, hai tay ôm lấy cổ anh: "Xin nhờ anh."
Cô chủ động hôn lên môi anh.
Trước tiên hôn nhẹ một chút, sau khi đánh lén thành công thì cười với anh một cái, tiếp đó lại hôn xuống, dùng răng nhẹ nhàng cắn môi dưới của anh.
Bùi Thầm cũng không cự tuyệt nụ hôn này, anh cảm nhận được Mạnh Tư Duy như một con mèo con đang tỉ mỉ liếm cắn môi mình.
Chỉ là anh vẫn không trả lời mà im lặng chờ đến khi Mạnh Tư Duy hôn xong rồi tách ra.
Mạnh Tư Duy nhìn Bùi Thầm.
Trên môi anh có dấu răng nhỏ do cô để lại.
"Mạnh Tưởng." Bùi Thầm nhìn ánh mắt khẩn cầu của Mạnh Tư Duy.
Cuối cùng anh cũng lên tiếng: "Đồng ý với anh, về sau dù như thế nào cũng phải bình an quay về."
Mạnh Tư Duy phát hiện gần đây Bùi Thầm không chỉ một lần nói với cô các câu như chú ý an toàn, bình an về nhà.
Cô nhớ rõ lúc mình chuyển sang đội hình sự còn cãi nhau với Bùi Thầm.
Cảm giác như hai người cãi nhau rất căng thẳng, kết quả hôm sau Bùi Thầm còn đưa chuẩn bị tài liệu đã chuẩn bị kĩ cho cô.
Mạnh Tư Duy nhớ hình như lúc đó Bùi Thầm rất phản đối chuyện cô vào đội cảnh sát hình sự.
Khi đó cô còn vừa tức giận vừa nghi ngờ, mẹ cô phản đối cô còn có thể hiểu được, một bạn cùng nhà như anh không đồng ý là như thế nào?
Đột nhiên Mạnh Tư Duy như phát hiện ra chuyện gì đó.
"Bùi Thầm, lúc trước anh phản đối chuyện em chuyển vào đội hình sự." Vẻ mặt cô nghi ngờ, cuối cùng vẫn hỏi thành lời: "...Có phải vì lúc đó anh đã thích em rồi không?"
Bùi Thầm nhìn Mạnh Tư Duy, không chút che giấu trả lời: "Đúng."
"..."
Mạnh Tư Duy đột nhiên có cảm giác mình bị bạn thuê cùng nhà ngấp nghé từ rất lâu rồi.
- -------------------