Hoàng đế Đại Lê đi một chuyến tuần tra phía Nam mang về một nghĩa muội cho mình. Lúc ngài muốn phong nàng làm công chúa thì gặp phải sự ngăn cản của quần thần và Hoàng thái hậu, cuối cùng từ bỏ việc này.
Nhưng Hoàng đế cũng không hết hy vọng, trong một đêm ngài thu thập bức họa của tất cả nam tử trẻ tuổi trong kinh thành, lựa chọn một lang quân như ý cho nghĩa muội mà mình mang về, cuối cùng nhìn trúng tam thiếu gia của nhà Lễ bộ thượng thư.
Vị tam thiếu gia này trước đó không lâu vừa thi cử lấy được một chức quan nhỏ thất phẩm, bởi vì biến cố này, chưa tới vài ngày hắn đã được hoàng đế nhìn trúng, đặc biệt điều tới Đại lý tự, giữ chức tứ phẩm Thiếu khanh Đại lý tự, ít ngày nữa cưới nghĩa muội của Hoàng đế.
Dân chúng kinh thành trong giờ rỗi rãi đều lấy việc này bàn tán để tiêu khiển.
Đối với loại chuyện hoang đường thế này của hoàng đế, mọi người đã quen rồi. Hoàng thượng lên ngôi chín năm, vẫn là Hoàng thái hậu buông rèm chấp chính xử lý quốc sự. Về phần bản thân Hoàng thượng, ngài vẫn chưa có khả năng trấn quốc, tác phong làm việc vẫn còn non nớt. Dân chúng đều cảm thán may mà có Hoàng thái hậu ở đây, bằng không Đại Lê coi như xong rồi. Có điều, trước đây Hoàng thượng làm bất cứ việc hoang đường gì cũng sẽ bị Thái hậu hoặc Thừa tướng ngăn cản khuyên nhủ, ví dụ như chuyện phong công chúa. Nhưng lúc này, ngài đặc biệt cất nhắc tam thiếu gia của nhà Lễ bộ Thượng thư, lấy lễ nghi công chúa gả đi nghĩa muội, việc này lại diễn ra hết sức thuận lợi.
Chuyện này đương nhiên không phải ngẫu nhiên, dân chúng suy đoán mấy hôm, cuối cùng quả thực để người ta nghe ngóng được.
Hoàng thượng đột nhiên mang về một nghĩa muội, diện mạo của nàng cực kỳ giống tiểu công chúa chết đuối trong hồ băng vào mùa đông mười năm trước, đó là muội muội ruột thịt của đương kim Thánh thượng.
Nghe nói năm đó là con trai của quý phi đẩy vị công chúa được hết mực cưng chiều này vào hồ băng, tạo thành thảm kịch kia. Hoàng thượng tức giận, quý phi bị giáng chức, vị hoàng tử kia cũng thất sủng. Đương kim Thánh thượng là huynh trưởng từng nhảy vào hồ băng muốn cứu muội muội của mình nhưng không thể thành công, bởi vậy áy náy cho đến giờ.
Tiểu công chúa kia cũng là con gái ruột của đương kim Hoàng thái hậu, nói vậy Hoàng thái hậu cũng mang lòng áy náy với con gái mới ngầm đồng ý Hoàng thượng làm ra chuyện hoang đường này.
Mọi người cảm thán, có một số người thật sự rất may mắn, chỉ dựa vào một khuôn mặt mà có thể sống sung sướng.
Bản thân người “may mắn” lúc này ngồi bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn cái cây bên ngoài. Đây là ngày thứ bảy nàng phụng chỉ gả vào Thành gia, những người trong Thành gia đều giống với người bên ngoài, cho rằng nàng nhờ vào vận may mới có thể tiến vào thế gia vọng tộc của bọn họ, bọn họ thấy nàng chướng mắt, khinh thường nàng.
Huống chi Thành Triệt phu quân của nàng là đứa con riêng duy nhất, ngoài hắn ra thì Thành gia còn có ba người con trai và hai người con gái, đều từ bụng của Thành phu nhân. Phu quân nàng không được chào đón, huống chi là nàng.
Bạch Yến thở dài, con đường dài đằng đẵng…
Chập tối, có người từ bên ngoài tiến vào, bóng dáng gầy gò một thân quan phục, vẻ chính khí nghiêm nghị nổi bật. Đôi mắt phượng nhìn về phía trước, bờ môi mỏng mím chặt, khuôn mặt không biểu cảm thoạt nhìn có tâm sự. Dù vậy hắn vẫn là một vị công tử tuấn tú.
Hắn tiến vào không bao lâu thì xuyên qua cửa sổ đối diện với nàng, bước chân lập tức dừng lại.
Gượng gạo một lúc… Hắn quẹo vào chỗ rẽ đi về phía thư phòng.
Đây là phu quân của nàng, Thành Triệt.
Xem ra hắn còn chưa quen với việc nàng chiếm lấy nơi này, Bạch Yến nằm sấp trên cửa sổ suy nghĩ.
“Tiểu thư…à không…thiếu phu nhân, nên dùng bữa tối rồi.” Cầm Tâm bưng đồ ăn vào phòng, còn chưa quen với xưng hô của nàng.
Bạch Yến đứng dậy duỗi người, tiếng xương cốt kêu rột rạt.
“Em đã đưa tiền chưa?”
Cầm Tâm vừa gật đầu vừa cẩn thận đặt đồ ăn trước mặt nàng: “Thiếu phu nhân yên tâm, em đã đưa tiền tới tay Bạch Họa cô nương, chỉ mong lần này nàng ấy đừng đưa tiền cho gã tướng công vô lại và mẹ chồng của mình nữa. Còn Tiểu Hà thiếu gia thì đã thi vào học đường, qua mấy hôm nữa là nhập học, chờ Tiểu Hà thiếu gia vào học A Lư sẽ trở về.”
Bạch Họa là tỷ tỷ của nàng, một năm trước nàng ta vừa gặp đã yêu một chàng thư sinh đi dự thi, không quan tâm đến sự phản đối mà lấy người kia. Sau đó thư sinh này thi rớt, nhưng hắn ta tự cho mình là siêu phàm, cho rằng chỉ là không may mắn nên thi tiếp, đến nay vẫn chưa có kết quả. Trong nhà lại không có ai trợ cấp chi phí sinh hoạt, dựa vào Bạch Họa bán tranh mà sống, nhưng nàng ta làm sao nuôi nổi cái nhà này, chỉ có thể đến cầu xin nàng.
Bạch Hà là đệ đệ của nàng, đã đi học mấy năm, đệ ấy thử thi vào học đường Vân Cung nổi tiếng nhất kinh thành, kết quả thi đậu đương nhiên mọi người đều vui mừng. Có điều học đường Vân Cung quản giáo nghiêm ngặt, sau khi vào học phải dựa vào bản thân đệ ấy.
“Tiểu thư…à không…thiếu phu nhân, Thành gia này thật sự có con mắt hạn hẹp, thế mà khinh thường chúng ta. Em tới phòng bếp lấy đồ ăn thì cho em bát cháo trắng với rau cải, còn nói cái gì tam thiếu gia ở nhà chỉ ăn mấy thứ này, tam thiếu phu nhân đương nhiên cũng giống vậy, làm em tức chết! May mà nô tỳ biết nấu ăn, mấy món này em làm được. Sau này ấy, chúng ta dựng một phòng bếp nhỏ trong viện của mình, cô muốn ăn gì thì nói với em…” Cầm Tâm vừa bực tức vừa nghi hoặc, “Cũng không biết tam thiếu gia làm thế nào lớn lên…”
Bạch Yến cầm đôi đũa hơi đăm chiêu.
Thành Triệt không được chào đón nàng biết được. Thượng thư phu nhân là muội muội của đương kim Thừa tướng, Thượng thư có thể trở thành Thượng thư cũng có công lao của người anh vợ này, đương nhiên ông ta vâng lời phu nhân răm rắp. Thế nên Thành Thượng thư không dám có vợ lẽ, mà Thành Triệt… là vào một hôm Thành Thượng thư đột nhiên mang về một đứa con ở bên ngoài. Nghe nói Thượng thư phu nhân làm ầm một trận, Thành Thượng thư nhiều lần bảo đảm không có lần sau thì mới yên tĩnh. Về phần Thành Triệt, tuy rằng ở lại nhưng…rõ ràng không trải qua ngày tháng tốt đẹp. Chả trách gầy như vậy, nàng nói thầm trong lòng.
“Em chuẩn bị thêm một phần bát đũa, gọi tam thiếu gia đến ăn cùng.”
Cầm Tâm ngây ra, nghi ngờ nhìn nàng.
“Hửm?” Bạch Yến lườm nàng ta một cái.
“A…vâng, em đi ngay.” Cầm Tâm mau chóng ra cửa.
Bạch Yến nhìn chằm chằm thức ăn, cảm thấy ăn cơm một mình thì quá nhàm chán.
Nàng đợi hồi lâu, chờ được Cầm Tâm ở cửa thò đầu vào: “Tam thiếu gia nói không cần, ngài ấy còn có hồ sơ chưa xem xong, không thể làm lỡ thời gian.”
Từ chối nàng? Bạch Yến không vui ngồi thẳng lưng, tuy rằng có tình lý, nhưng…dù bận đến đâu cũng phải ăn uống tử tế, nàng đang quan tâm tới hắn mà!
“Em hãy đi một chuyến nữa, nói với chàng nếu không đến thì ta sẽ qua đó.”
Cầm Tâm mím môi, tam thiếu gia kia mang dáng dấp người lạ chớ đến gần, nàng ta cổ vũ bản thân hồi lâu mới dám gõ cửa. Cơ mà sau khi do dự nàng ta vẫn lấy can đảm đi qua đó.
Lại qua rất lâu, đồ ăn sắp nguội lạnh, nàng rốt cuộc thấy hắn ở cửa.
Hắn đứng ở cửa, cao ráo gầy gò, ánh mắt lành lạnh.
“Chúng ta đã là mạo danh phu thê, nàng không cần quan tâm tới ta.”
Nàng buông đũa đứng dậy, dường như cho mình thêm sức lực: “Mạo danh phu thê dù sao cũng là phu thê, ta không quen ăn cơm một mình, chàng ở cùng ta…không quá đáng chứ…” Nàng thử thăm dò, thấy hắn không phản ứng lại nói, “Dù sao cũng có chút chuyện để chúng ta trông giống phu thê chứ.”
Thành Triệt nhìn nàng một lúc lâu mới tiến vào, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nàng thở phào, nếu hắn còn từ chối nữa thì nàng mất mặt bao nhiêu.
“Đồ ăn sắp nguội rồi, chàng nếm thử một chút…” Lời nói của nàng chứa ý cười, nàng gắp một đũa đồ ăn cho hắn.
Thành Triệt hơi ngẩn ngơ, nàng…đang vui vẻ sao? Nàng không thích ăn cơm một mình bao nhiêu đây.
Tam Cửu ở cửa rụt lại cái đầu nhìn lén của mình, là tôi tớ bên người tam thiếu gia cậu ta thực sự hy vọng đây là sự thật. Tam thiếu gia nhà cậu ta, trong nhà có một người quan tâm đến thiếu gia thật là tốt quá…
Bạch Yến vui rạo rực, sắc đẹp nhìn thôi cũng no bụng, nàng không thiệt đâu. Nàng nghĩ nghĩ lại gắp cho hắn một đũa đồ ăn.
Thành Triệt không nói câu nào chỉ ăn cơm của mình, tuy rằng hắn không quen cho lắm nhưng vẫn không từ chối, chẳng thể nói rõ mình có cảm giác gì.
“Hôm nay lúc ta thấy chàng trở về sắc mặt không tốt lắm, có phải người ở Đại lý tự làm khó chàng không?” Nàng tò mò hỏi han.
Hắn đột ngột tới Đại lý tự, mọi người đều biết là bởi vì hắn cưới nghĩa muội của Hoàng thượng, khẳng định rất nhiều người nhìn hắn không thuận mắt.
“Ta sẽ xử lý tốt, nàng không cần lo lắng.” Hắn thản nhiên nói.
Bạch Yến lùa một miếng cơm, nguội lạnh rồi… Xem ra ở trong mắt hắn nàng còn không bằng một con mèo nhỏ đáng yêu.
Khi hoàng huynh đặt những bức họa trước mặt nàng, nàng nhìn một cái là chọn trúng người này.
Thật trùng hợp, nàng đã tình cờ gặp hắn một lần. Vào một đêm mưa, nàng tận mắt thấy hắn một tay cầm ô, tay kia thì chơi đùa với một con mèo hoang ở trong góc, khuôn mặt đượm ý cười.
Gương mặt khôi ngôi tuấn tú vốn đã mê người, huống chi còn mang theo ý cười dịu dàng.
Người có kiên nhẫn như vậy đối với một con mèo dù gì cũng không xử tệ với người khác nhỉ, huống chi nàng tự nhận mình đáng yêu hơn con mèo.
Thế là nàng mở ra bức họa của hắn đưa tới trước mặt hoàng huynh, kiên định nói: “Muội muốn hắn.”
Dưới sự nghi ngờ và khuyên bảo của hoàng huynh, nàng lặp lại lần nữa: “Muội muốn hắn.”
Hơn nữa trước khi thánh chỉ truyền xuống, nàng chủ động hẹn gặp hắn.
Nàng quả thực có chút rung động đối với hắn, nhưng không đến mức ngây thơ tùy tiện coi hắn là phu quân, vậy nên nàng muốn một cuộc hôn nhân giả. Chuyện này không khác gì lừa dối Hoàng đế, vả lại cần sự phối hợp của hắn.
Nàng bảo hắn đưa ra điều kiện, nàng không ngờ hắn chỉ do dự một lát rồi nói rằng hắn muốn vào Đại lý tự. Tuy rằng nàng không biết tại sao nhưng nàng vẫn ưng thuận.
“Cầm Tâm muốn dựng một phòng bếp nhỏ trong viện, chắc là không thành vấn đề chứ.”
“Không thành vấn đề, các nàng cứ tùy ý.” Hắn buông đũa xuống lau miệng.
Bạch Yến nhìn một cái, không ngờ hắn ăn nhanh vậy.
“Ta còn hồ sơ chưa xem xong, ta đi trước đây.” Thành Triệt đứng lên, giọng điệu vẫn hờ hững, hắn nói xong thì ra ngoài, đi được hai bước hắn dừng lại quay đầu nhìn nàng, “Cảm ơn.”
Bạch Yến ngây ra, lúc nàng sững sờ thì hắn đã ra cửa.
“Này, Thành Triệt!” Nàng vội vàng chạy ra gọi tên hắn.
Thành Triệt dừng bước xoay người lại, hắn thấy được nàng từ trong phòng thò ra nửa người, bàn tay thon dài trắng nõn bám vào khung cửa, mái tóc xõa ra khẽ động theo động tác của nàng, nàng nhếch khóe miệng, đôi mắt hạnh lóng lánh mở to nhìn hắn.
“Vậy chàng muốn ăn gì thì nhớ nói với ta đó!”
Hắn bỗng nhiên cảm thấy nàng tựa như một con mèo nhỏ.
Bạch Yến mỉm cười vẫy tay với hắn rồi trở về trong phòng.
Nàng dựa lưng vào tường khẽ bật cười, nàng vốn có tâm tư đối với hắn, nếu đã đưa ra lựa chọn thì đương nhiên phải chủ động. Chỉ cần hắn không thích người khác, nàng sẽ nghĩ cách khiến hắn thích mình.
“Tiểu thư, em không hiểu, tuy rằng em không biết cô thích tam thiếu gia hồi nào. Nhưng nếu cô đã thích tam thiếu gia thì tại sao còn muốn giả vờ thành thân?” Cầm Tâm nhớ tới không lâu trước đây mình có hỏi tiểu thư nhà mình, vì sao lựa chọn tam thiếu gia của Thành gia, tiểu thư nhà mình đặc biệt tùy ý nói một câu, “Ta thích hắn đó!”
Bạch Yến thu lại nụ cười: “Khụ khụ…” Nàng trở nên nghiêm túc, nói hẳn hoi, “Ta thích chàng, nhưng mà phải chờ chàng cũng thích ta, lòng yêu thích của ta mới trọn vẹn.”
Cầm Tâm nhíu mày, lắng nghe vẫn không hiểu.
……
Nàng gọi là Bạch Yến, năm mười chín tuổi suýt nữa thành công chúa, nhưng mười năm trước nàng quả thật là một vị công chúa.