Trong lòng Doãn Ái tràn đầy ngọt ngào. Sao tự dưng một khối băng nghìn năm như Lục Tiêu Ngạn lại nói được những lời ong bướm như thế, chẳng lẽ không khí ở đây ảnh hưởng mạnh mẽ đến anh.
Nhân viên nhanh chóng gọi đến tên hai người họ, thoáng chốc nhìn thấy liền ngỡ ngàng, tuy nhiên không nói câu gì, chỉ chúc mừng trăm năm hạnh phúc.
Đến lúc đóng dấu xong rời đi, chị gái này mới chẹp chẹp.
“ Lần trước họ là cặp đôi được chú ý nhiều nhất, bây giờ lại đăng kí thêm lần nữa. Cô xem, tình yêu thật sự có sức mạnh to lớn nha.”
Doãn Ái cầm hai quyển sổ màu đỏ trên tay, xúc động khó tả. Cô đem cất cẩn thận vào túi, đưa mắt nhìn về phía trước, từng đồng cỏ hoang vu hiện ra, dường như bọn họ đã rời khỏi thành phố Tam Châu.
Doãn Ái quay sang nhìn Lục Tiêu Ngạn: “ Đây là đâu vậy?”
“ Tiểu Ái, dẫn em đi thăm mộ ba mẹ anh.” Giọng Lục Tiêu Ngạn càng thấp.
Doãn Ái chưa từng nghe anh đề cập về vấn đề này, những ngày lễ Tết Lục Tiêu Ngạn cũng không nhắc đến ba mẹ anh. Khi yêu một người, chính là sẵn sàng cho đối phương biết mọi thứ của mình, dù quá khứ đó không mấy tươi đẹp. Đam Mỹ Sắc
Qua một đoạn hơn 1km, Lục Tiêu Ngạn dừng xe trước cánh đồng hoa cải vàng, một khu rộng rãi thoáng mát, màu vàng tươi sáng ngợp cả lối vào.
Anh nắm tay cô đến một khu đất trống, có ba bia mộ được xây mới tinh, dường như vừa chuyển đến. Trên đó khắc chi mộ, thông qua bức ảnh có thể thấy Lục Tiêu Ngạn hưởng trọn vẻ đẹp của ba mẹ, tuy nhiên, sang bia mộ thứ ba thì không có ảnh.
Sau khi thắp hương xong, mùi thơm nhẹ nhàng cùng khói tỏa ra, che đi nụ cười của người phụ nữ. Mẹ của Lục Tiêu Ngạn rất đẹp, quý phái lại vô cùng dịu dàng.
“ Hai người yên tâm, con nhất định sẽ không bạc đãi anh ấy.”
Lục Tiêu Ngạn cười khẽ, loại logic này đúng chỉ có thể từ đầu Doãn Ái. Anh dùng khăn sạch lau kĩ.
Tối đó Cố Viên Long nói đã tìm ra nơi chôn cất xác ba mẹ anh, khi Lục Tiêu Ngạn đến thì đó chẳng phải một ngôi mộ tử tế, lẫn tạp trong đám người khác, tro cốt bị vung vãi.
Anh như phát điên lên muốn tìm hắn ta, nhưng Cố Viên Long ngăn lại. Lục Tiêu Ngạn biết, nếu muốn trả thù kẻ giết ba mẹ anh, nhất định phải có kế hoạch, chức vị của hắn ngày một cao, đụng vào rất khó khăn.
“ Bên này là ai vậy?” Doãn Ái nhìn sang ngôi mộ nhỏ bên cạnh, không có ảnh, cũng không có tên.
Lục Tiêu Ngạn thấp giọng: “ Là em trai của anh, đứa nhỏ thứ hai của nhà họ Lục.”
Chỉ là còn chưa kịp mừng rỡ bao nhiêu, tai nạn thảm khốc đêm đó ập tới, cướp hết mọi thứ mà anh có. Doãn Ái thấy chua xót trong lòng, Lục Tiêu Ngạn chưa từng nói về quá khứ của anh, nhưng cô biết nó chẳng tươi đẹp gì.
Tối đó, Lục Tiêu Ngạn đã tính toán sẵn mọi thứ, anh cho Lữ Nha nghỉ một hôm, dành toàn bộ không gian riêng cho hai người. Khi trở về đã là 6 giờ, Doãn Ái thay đồ vào bếp, nguyên liệu tươi mới đều bày sẵn.
Lục Tiêu Ngạn đi từ phía sau: “ Anh tới giúp em một tay.”
Doãn Ái ngờ vực: “ Anh có làm được thật không?”
“ Đừng coi thường chồng em, dù anh chưa làm bao giờ, nhưng khả năng học hỏi hơn người bình thường.”
Doãn Ái cười tươi: “ Được rồi, đeo cái này vào đi, không sẽ bị bẩn áo.”
Cô lấy tạp dề trên bếp đeo cho Lục Tiêu Ngạn. Anh nhìn thứ đồ sặc sỡ này, ánh mắt ghét bỏ: “ Thực buồn nôn.”
Doãn Ái hắng giọng: “ Em bảo anh đeo, có đeo hay không?”
“ Đeo.”
Một người đàn ông như anh, đeo cái thứ chết tiệt này, thật mất phong độ biết bao. Lục Tiêu Ngạn đứng bên cạnh nhặt rau, nói cái gì mà học nhanh hơn người, chỉ đứng một lúc liền bị đuổi ra ngoài.
Anh bỏ tạp dề xuống, vòng hai tay ôm lấy eo Doãn Ái, hưởng thụ cảm giác yên bình chưa từng có. Trước đây Doãn Ái xuống bếp, anh còn tự hỏi mình thuê giúp việc làm gì, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy mãn nguyện hơn bao giờ hết.
Lục Tiêu Ngạn ghé sát tai cô: “ Bà xã, chúng ta sinh một đứa con đi.”
Doãn Ái ngẩn người, phút chốc lại thấy khóe mắt ươn ướt. Tại sao cô chưa bao giờ nhìn thấy được sự cô đơn của Lục Tiêu Ngạn, rốt cuộc cô đã vô tâm đến mức nào chứ.
Doãn Ái gật đầu: “ Được.”
Ăn tối xong, Doãn Ái tắm trước rồi ngồi ở tròng tranh. Trong phòng vẫn treo bức chân dung cô vẽ tặng Lục Tiêu Ngạn, được đặt ở vị trí đẹp nhất, thay cho bức tranh được đấu giá.
Anh làm rất nhiều chuyện mà cô không hề biết.
Lục Tiêu Ngạn ôm Doãn Ái từ phía sau, anh cầm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng hôn xuống: “ Anh muốn em được, không?”
Mặt Doãn Ái nóng bừng, cô mông lung nhìn anh: “ Anh biết hỏi ý kiến em từ bao giờ vậy?”
Lục Tiêu Ngạn khẽ cười, nụ hôn của anh vụn vặt đáp xuống, mỗi lần đi qua đều như có lửa, đốt cháy da thịt cô.
“ Bây giờ. Em còn chưa trả lời anh.” Anh rõ ràng có ý tứ trêu đùa, chỉ là da mặt Doãn Ái quá mỏng.
“ Cái này,… anh bá đạo một chút cũng được.” Doãn Ái không dám nhìn vào mắt Lục Tiêu Ngạn, chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, lúc sau đã bị anh đặt lên giường.
“ Anh biết em cũng muốn anh.”
Người đàn ông này thứ không thiếu chính là tự tin.
Cái áo ngủ màu xanh lá bị vứt ra sau, từng đường cong quyến rũ của Doãn Ái lộ ra. Cô như bông hoa kiều diễm nở rộ, dưới sự dẫn dắt thuần thục của Lục Tiêu Ngạn, buông mình theo thứ cảm xúc gào thét bên trong.
Lục Tiêu Ngạn vẫn như thường ngày, anh không chỉ dùng hành động khiêu khích cô, đến lời nói cũng mị hoặc quyến rũ, khuôn mặt hoàn mĩ câu dẫn cười.
Ngón tay thon dài của Doãn Ái bám vào làn da săn chắc của anh, người cô cong lên tuyệt đẹp, vòm cổ nóng rực vì hơi thở của Lục Tiêu Ngạn bao quanh.
Anh tiến vào, người cô hơi run lên. Mắt Lục Tiêu Ngạn đầy dục vọng ẩn giấu, sau bao lâu không chạm vào phụ nữ liền ham muốn mãnh liệt, từ từ dụ dỗ cô.
“ Ngoan, mở chân ra đi…”
Nơi giao hợp bao chặt chẽ lại ấm nóng, cảm giác thỏa mãn chỉ có thể tìm thấy trên người Doãn Ái. Anh luận động mạnh hơn, mỗi lần đều nắm được điểm nhạy cảm của cô.
“ Ưm,..chậm lại một chút…”
Doãn Ái khẽ ngâm, ánh mắt như có nước nhìn anh. Lục Tiêu Ngạn như được rót mật vào tai, cô gái này thật biết cách khiến đàn ông phát điên.
Tiếng thở dốc cùng tiếng rên khẽ hòa quyện, nhiệt ái trong phòng nóng lên. Xuyên qua ánh sáng của trăng, hai người quấn chặt lấy nhau như hình với bóng. Một đêm xuân tình vạn chủng vô cùng đẹp đẽ.