“ Cảm ơn bác sĩ.”
Cô hạ hai chân xuống giường, chỉ muốn trở về nhà ngay lập tức báo tin cho Lục Tiêu Ngạn. Chính là sau đêm hai người đăng kí kết hôn, Lục Tiêu Ngạn nói muốn có con liền có con, nếu nói tin này cho anh, khẳng định sẽ kiêu ngạo ngất trời.
Bác sĩ đưa thai chiếu cho Doãn Ái: “ Thời gian này bộ phận bắt đầu hình thành, tránh quan hệ ba tháng đầu, ăn uống nghỉ ngơi thật tốt, đừng vì ốm nghén mà bỏ bữa.”
Doãn Ái gật đầu lắng nghe, lát sau bác sĩ kê đơn thuốc bổ cho cô. Doãn Ái ra ngoài, Lữ Nha sốt ruột nãy giờ liền chạy đến hỏi thăm, khi nhìn thấy giấy khám bỗng không kìm được, hai mắt rưng rưng.
“ Chị làm em sợ muốn chết, hóa ra là đứa nhỏ này quậy phá…chúc mừng chị phu nhân…”
“ Được rồi đừng có mà khóc, là tin vui mà.” Doãn Ái cười không khép được miệng, sau khi lấy xong thuốc cũng trở về.
Cô đi khám theo thủ tục, không có nằm trong diện bệnh nhân VIP, thời gian khám cũng kéo dài đến tận chiều. Lúc trở về Lục Bảo Kính, trên máy đã có mấy cuộc gọi nhỡ của Lục Tiêu Ngạn.
Doãn Ái nhấn gọi lại, giọng người đàn ông có vẻ hờn dỗi: “ Điện thoại của em hết pin thật mà, giờ em mới về.”
Lục Tiêu Ngạn hắng giọng: “ Tối nay anh đi dự tiệc, chắc sẽ về muộn đấy, em ngủ sớm đi.”
Vốn muốn để Từ Chính báo cáo, kết quả lại không nỡ. Doãn Ái hơi trùng xuống, cô còn mua cho anh xem bất ngờ mà.
“ Hôm nay anh về sớm được không?” Cô nhỏ giọng, nghe như đang làm nũng vậy.
Lần đầu tiên Doãn Ái yêu cầu anh không làm việc gì, với giọng điệu nhỏ nhẹ như vậy, anh có thể từ chối sao. Chỉ là hơi khó hiểu.
“ Bà xã, hôm nay em uống nhầm thuốc à?” Anh trêu đùa.
Doãn Ái thấy mình giữ bí mật thật sự kém nha, muốn tạo bất ngờ cho Lục Tiêu Ngạn nhưng trong nội tâm gào thét, cô muốn nói ngay bây giờ, muốn anh xuất hiện trước mặt cô, muốn nhìn biểu cảm của anh.
Tâm trạng của phụ nữ mang thai rất thất thường.
“ Em có bất ngờ cho anh thật.” Cô nhấn mạnh, sau đó dập máy.
Lục Tiêu Ngạn thần người, lại nhớ đến tuần trước anh có rủ rê cô trải nghiệm ‘tư thế mới’, lúc đó cô còn nhảy lên cào vào người anh.
Chẳng lẽ giờ thay đổi rồi.
Nghĩ như vậy, tinh thần Lục Tiêu Ngạn phấn chấn hẳn. Từ Chính đẩy cửa bước vào, đã thấy Lục Tiêu Ngạn chuẩn bị ra về. Anh nâng cặp kính lên, điềm đạm báo cáo.
Chỉ là chưa kịp nói một câu, Lục tổng uy vũ đã ngắt lời: “ Hủy hết đi, hôm nay có việc.”
Từ Chính không thể định thần đã thấy Lục Tiêu Ngạn rời đi. Có vợ liền thay da đổi thịt sao, hai người họ làm chung một công ty, khu làm việc cách nhau có một tầng lầu, ở chung nhà mỗi ngày, vậy mà Lục tổng vẫn không nguôi nhớ sao.
Thật là con người khó hầu hạ mà.
Lục Tiêu Ngạn về nhà, Lữ Nha đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp, như có gì đó vui vẻ, miệng còn lẩm nhẩm hát. Anh đi lên tầng, vừa vặn lúc Doãn Ái tắm xong, tóc vẫn chưa khô, bộ áo tắm màu đen cực nổi trên da trắng.
Thấy Lục Tiêu Ngạn về, trong mắt cô lóe ý cười, nhảy thẳng lên người anh.
“ Em biết ngay anh sẽ về mà.” Cô ôm lấy cổ Lục Tiêu Ngạn.
Anh đỡ lấy thắt lưng cô, hít hà mùi hương sữa tắm thơm mát. Đúng là yêu tinh, chưa gì đã dụ dỗ anh.
“ Có thấy em nặng lên không?” Doãn Ái hỏi.
“ Không nặng.” một tay Lục Tiêu Ngạn tháo cà vạt, anh trầm giọng quyến rũ: “ Bắt đầu được rồi.”
Doãn Ái đen mặt, Lục Tiêu Ngạn đúng là đầu óc không thể trong sáng hơn, nghĩ cô gọi anh về để làm chuyện đó sao.
“ Anh thả em xuống.”
“ Không phải em đồng ý trải nghiệm tư thế mới sao. Quyến rũ anh xong liền chuồn?”
Doãn Ái cười cười: “ Anh có muốn cũng không được.”
Thấy cô mờ ám, Lục Tiêu Ngạn sinh nghi. Doãn Ái thấy khuôn mặt anh chau lại, trên mắt càng đậm ý cười.
“ Lục Tiêu Ngạn, em có thai rồi.”
Lục Tiêu Ngạn thấy bên tai mình nổ ầm ầm, anh thả Doãn Ái xuống, dường như vẫn chưa thích ứng được sự thật. Doãn Ái lấy phim chiếu ra, còn có tờ giấy xét nghiệm, đã được hai tháng rồi.
Vậy là sau đêm tân hôn lần thứ hai sao.
“ Thật sao?” Anh khẩn trương, có chút xúc động không thể giấu: “ Anh sắp được làm ba rồi sao?”
“ Phải, anh sắp làm ba rồi, vì vậy…”
Doãn Ái chưa kịp nói hết câu đã bị Lục Tiêu Ngạn nhấc lên. Khóe miệng người đàn ông câu lên một nụ cười mãn nguyện, hạnh phúc như ngồi trên chín tầng mây.
“ Tiểu Ái, cảm ơn em đã mang lại hạnh phúc cho anh, đứa trẻ này anh sẽ cho nó những thứ tốt nhất trên đời…”
Con của Lục Tiêu Ngạn chắc chắn sẽ được hưởng những điều tuyệt vời nhất. Đó là lời hứa của anh, nếu anh có con, nhất định sẽ nuôi dạy thật tốt.
Doãn Ái mỉm cười, gia đình của cô cuối cùng cũng có đủ mảnh ghép rồi.
Trong phim chiếu chỉ có một chấm nhỏ, Lục Tiêu Ngạn đem cất vào album, trước đây khi cùng mẹ đi khám thai, anh cũng trông đứa em nhỏ qua tấm phim chiếu, lúc đó còn thắc mắc sao nó lại nhỏ như vậy.
Cảm giác làm ba thật tuyệt vời. Lục Tiêu Ngạn hôn lên môi cô, cảm nhận sự mềm mại ngọt ngào, lại như đang quyến luyến, dùng sức cắn nhẹ vào môi cô.
“ Bác sĩ nói không được vận động mạnh, tránh ảnh hưởng đến đứa bé.” Lông mi dài cong vút theo mắt cô giương lên, như có nước đẹp mê người.
Yết hầu Lục Tiêu Ngạn lên xuống, xương quai xanh của Doãn Ái ẩn hiện sau lớp áo sơ mi mỏng, cần cổ thanh mảnh trắng nõn nà, khuôn mặt mỹ lệ hơi ửng hồng.
Chết tiệt.
Anh thầm chửi thề, nụ hôn vừa rồi thật khiến người khác mê luyến. Đáng lẽ ra anh không nên hôn.
“ Phải sắm đồ cho con từ bây giờ mới được.” Lục Tiêu Ngạn xoay người ra ban công, âm thầm nghiên cứu.
Trong sân vườn nhà Cố Viên Long có một cái xích đu, Mặc Mặc rất thích chơi ở đó, vậy anh phải dựng cả một khu vui chơi mới được.
Doãn Ái đem báo tin mừng này cho Sở Miên, người phụ nữ cười rộ lên chúc mừng, còn nói hôm sau sang nhà dùng bữa, dẫn theo cả Lục Tiêu Ngạn đến.
Cô đi ra ban công: “ Ngạn, ngày mai Sở Miên mời chúng ta đến dùng bữa, anh có bận gì không?”
“ Không bận.”
“ Vậy tối mai đến đó đi, lâu rồi em không gặp Phán Phán và tiểu Vũ.”