Tối hôm sau hai người có mặt ở nhà họ Sở từ rất sớm, công việc của Sở Mục Dương vẫn chưa hoàn thành. Từ ngày chuyển chỗ ở, việc làm cũng đều đặn hơn, ở mặt đường lớn nên có đông khách hàng, còn có thể xây một cửa tiệm rộng rãi.
Phán Phán và tiểu Vũ mới rửa tay xong, thấy Doãn Ái đến liền ùa vào.
“ Chị Ái, trong này là bé trai hay bé gái vậy?” Phán Phán chạm nhẹ vào bụng Doãn Ái.
Tiểu Vũ nhấc tay: “ Đồ ngốc, chị Ái không kiểm tra giới tính thai nhi đâu.”
Chỉ có Lục Tiêu Ngạn ngồi một mình một chỗ, hai đứa trẻ không có thiện cảm với anh vì anh cướp mối lương duyên của cậu chúng.
Xì, tính cách không chút nào giống Khải Văn cả.
Lục Tiêu Ngạn cùng Sở Miên dọn đồ ăn lên bàn, bài vị của Khải Văn đã chuyển về đây, nguyên một phòng hương khói nghi ngút.
“ Ngày trước Khải Văn kể rất nhiều về cậu, không nghĩ chúng ta sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này.” Sở Miên mở lời, tay vẫn đang lau bát.
Lục Tiêu Ngạn nhớ lại, nếu anh điều tra kĩ về Sở Miên và hai đứa nhỏ, nhất định sẽ không gây lại ấn tượng xấu như thế. Chẳng qua lúc đó anh chỉ quan tâm đến Sở Mục Dương.
“ Chuyện trước đây là lỗi của tôi.” Anh thấp giọng.
Sở Miên cũng chỉ cười cho qua. Lỗi của cô bao che cho Sở Mục Dương, dùng tình cảm để giấu đi lỗi lầm.
Thức ăn thịnh soạn đầy bàn, đúng lúc Sở Mục Dương từ gara trở về, trên người còn có mồ hôi.
Sở Miên nghiêng người: “ Về rồi sao? Vào rửa tay ăn cơm thôi.”
Anh đi qua phòng khách, ngó nhìn thấy Doãn Ái đang chơi bài Uno với hai đứa trẻ. Hai đứa nhóc kia rất ranh mãnh, Doãn Ái nhìn trước ngó sau, vẫn không biết đánh nước đi nào tiếp theo.
“ Cái này.” Sở Mục Dương cúi người, đưa quân bài màu xanh lá cây ra.
Doãn Ái thấy hai khuôn mặt nhỏ trầm trọng, khóe miệng câu lên. Một nước đi, lại thêm một nước đi nữa, Doãn Ái thắng toàn tập.
“ Cậu thật là, chị ấy sắp thua một ván rồi mà…” Phán Phán ấm ức nói.
Sở Mục Dương cười cứng ngắc: “ Thua một ván sao?...”
Doãn Ái rộ lên tươi tắn: “ Gì chứ, nước đi của anh rất hay nha, giúp tôi bất khả chiến bại rồi.”
Sở Mục Dương nhìn cô đăm chiêu lại ngơ ngác, cứ nghĩ cô bị bọn trẻ bắt nạt, hình như phải đổi vai vế rồi.
“ Ăn cơm.” Mặt Lục Tiêu Ngạn đen lại, trong khi anh không thể tham gia thì cô lại tươi cười với người đàn ông khác.
Bữa ăn rất sôi nổi.
Doãn Ái muốn giúp Sở Miên dọn dẹp lại bị đẩy vào, trong phòng khách chỉ còn cô và Lục Tiêu Ngạn. Trên tivi đang chiếu tin tức thường ngày, một câu ca ngợi Chung Khởi, hai câu cũng là hâm mộ ông ta.
Ông ta không xứng đáng, điều kì lạ là truyền thông lại phóng đại độ phủ sóng quá mức. Ở quảng trường thay vì hình ảnh quảng bá sản phẩm của người nổi tiếng thì lại là chiến công của ông ta.
Từ khi nào mọi người đều hứng thú với chính trị vậy.
Chẳng lẽ do cô đa nghi quá.
“ Chung Khởi…?” Giọng Sở Mục Dương có chút nghi hoặc, trong mắt thoáng ẩn giấu hận thù.
“ Cậu quen sao?” Lục Tiêu Ngạn bắt được điểm gì đó.
Trước nay Chung Khởi rất kín tiếng, người biết ông ta chỉ có trong cục bộ. Hơn nữa trên tivi chỉ có mặt ông ta, tiêu đề phía dưới đã chuyển nội dung, che đi cái tên của Chung Khởi.
Bốn mắt nhìn nhau, dường như đã đoán ra ngầm ý.
“ Đã từng.”
Mày phượng dài đẹp chau lại, trước đây từng nghe Sở Mục Dương thất lạc gia đình từ nhỏ, thời gian đó không biết sống chết ra sao, Sở gia có ảnh hưởng lớn như vậy cũng không thể tìm ra. Chỉ có một khả năng duy nhất.
“ Cậu từng phải sống ở khu quân sự trên núi?”
Lục Tiêu Ngạn đã ngờ ngợ ra kết quả này, dù không thân thiết gì với Sở Mục Dương nhưng anh vẫn muốn biết đáp án. Sở Mục Dương nghe đến ‘khu quân sự trên núi’, ánh mắt thoáng thay đổi.
Nơi đó thật đáng sợ.
“ Có thể nói chuyện chút không.”
Hai người đàn ông đứng trên ban công tầng ba, sắc mặt đều không tốt, điếu thuốc có màu lửa còn đang le lói trong bóng tối.
“ Năm đó tôi thất lạc, bị một người lạ mặt bắt đến khu hẻo lánh.” Sở Mục Dương nhớ lại: “ Khi mở mắt ra đã phát hiện xung quanh đều là trẻ con, đôi mắt đờ đẫn, tất cả đều ở trong một phòng trắng xóa.”
Lục Tiêu Ngạn cũng từng trải qua.
“ Sau này tôi mới phát hiện họ đang nghiên cứu thuốc, tôi nghĩ đó là thuốc thần kinh.”
Sở Mục Dương trợn mắt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía cửa lớn. Lục Tiêu Ngạn dụi thuốc của cậu ta, bản thân anh cũng đang rất trấn tĩnh.
“ Không phải thuốc thần kinh. Trong đó có một số nơi,…buôn bán nội tạng cho quan chức cấp cao.”
Phòng nghiên cứu thuốc chỉ là cái vỏ bọc hoàn hảo, chưa từng ai đến đó, ngay cả cảnh sát cũng không can thiệp. Sở Mục Dương là đứa trẻ lớn nhất, hơn nữa Sở gia từng đào tạo rất tốt, nghiễm nhiên khác biệt so với đám trẻ trộn lẫn.
“ Trong đó có một phòng giải phẫu rộng, tôi không biết nó còn hoạt động không.”
“ Không hoạt động nữa, từ khi Chung Khởi chuyển qua kinh doanh đã không hoạt động.” Lục Tiêu Ngạn đưa hai tay lên trán, ảo não vô cùng.
“ Gần đây tôi phát hiện, người đứng sau lưng Tư Thành chính là Chung Khởi, ông ta là người nâng đỡ hắn.” Tư Thành từng là đối thủ của Sở Mục Dương, sau khi bị anh đánh bại đã rời khỏi Tam Châu, khi quay lại còn rất hung hăng nhắm vào Doãn Ái.
“ Hiện tại ông ta muốn bắt tay vào đầu tư với Bác Á, mục đích chính là để rửa tiền. Tôi muốn nhờ cậu một chuyện.”
…………
Lúc hai người xuống phòng khách, Lục Tiêu Ngạn cũng không nán lại nữa, chào tạm biệt rồi rời đi. Doãn Ái nắm lấy tay anh, Lục Tiêu Ngạn phát hiện tay cô đẫm mồ hôi.
Anh cúi người xuống: “ Có chuyện gì sao?”
Doãn Ái có cảm giác bất an, từ khi thấy tin tức của Chung Khởi lan tràn, trong lòng cô cứ như nước sôi, không biết bao giờ sẽ trào ra.
“ Em thấy hồi hộp, linh cảm không tốt lắm.” Cô ngước lên, bụng cũng hơi đau.
Lục Tiêu Ngạn chạm vào bụng Doãn Ái: “ Làm sao vậy? Đau ở đây sao?”
“ Không sao, hình như do lo lắng quá.” Doãn Ái cầm lấy tay anh, trấn an anh cũng như trấn an bản thân mình.
“ Em muốn về nhà, Ngạn, về nhà đi.”
Phụ nữ mang thai thường nhạy cảm, mỗi lúc như vậy bụng sẽ quặn đau một chút, cô phải điều chỉnh lại tâm trạng.