Lục Tiêu Ngạn ngẩn người, thời khắc anh nhìn trúng người con gái này chính là lúc vòng xoay định mệnh bắt đầu quay. Tan tan hợp hợp, cô vẫn như lời mình nói, ở cùng bên anh.
Anh chưa từng tin vào số mệnh gì đó, cho rằng nó chẳng thể chi phối anh. Lục Tiêu Ngạn không tin số mệnh, anh tin Doãn Ái, hệt như các cô tin anh.
“ Em trở nên mùi mẫn giống Cố Viên Long từ khi nào vậy, thật là…” Anh bụm miệng cười, Doãn Ái cứng ngắc.
Lời này nói cho ai nghe chứ, biết vậy không nói ngay từ đầu.
“ Con anh dạy em, nó ở trong bụng nói thế.” Cô vốn bướng bỉnh, không chịu thiệt cãi lại.
Lục Tiêu Ngạn trên mắt càng đậm ý cười: “ Một hạt giống mới hai tháng, tay chân còn đang hình thành, nói được gì với em chứ. Logic lệch lạc.”
“ Anh…ăn xong đừng làm phiền em và con, em muốn ngủ một mình…” Doãn Ái quay ngoắt đi lên tầng, chiêu này dùng với Lục Tiêu Ngạn vẫn là hiệu quả nhất, ngăn chặn được quả đầu lạnh của anh.
…………….
Chiều thứ hai tươi đẹp, Lục Tiêu Ngạn đi đến tận khu Lạc Sơn tìm Tư Thành. Nói là tìm cũng không đúng, anh đến không phải để thương lượng, mà để bắt tận tay.
Tư Thành bị mai phục bất ngờ trên đường từ quán bar Thiên Sắc, theo lời của Tô Mạt, từ trước đến nay đi ăn chơi hưởng lạc chưa từng dẫn theo vệ sĩ.
Hắn ta bị trói, nằm trên nền đất lạnh lẽo lăn lộn, hai mắt trợn tròn lên.
Lục Tiêu Ngạn từ bên ngoài bước vào. Tư Thành có khuôn mặt dữ tợn, người khá gầy gò, chiếc áo da màu đen bị quăng ra tứ tung, nhìn vô cùng thảm hại.
“ Các người là ai?” Hắn ta mạnh miệng.
Lục Tiêu Ngạn nhướng mày, trên tay của Tư Thành có một hình xăm cán cân bị lệch về một phía, khẳng định là người của Chung Khởi. Ông ta cũng có hình xăm này.
Anh bước lên: “ Là ai? Kẻ đứng sau cậu sẽ cho cậu biết sau.”
Tư Thành là tên nhát gan, dù vậy Chung Khởi vẫn rất trọng dụng vì anh ta có mối làm ăn qua hải cảng, việc chuyển trẻ em qua biển cũng dễ dàng hơn. Một hành động đáng ghê tởm.
“ Các người đã nghe đến Chung Khởi chưa? Ông ta chính là sếp của tôi,…có giỏi thì đừng đụng vào tôi…”
Hai bên đều bị hai người giữ, Tư Thành không khỏi sợ chết. Hắn ta chơi bời ở đất Tam Châu chưa từng lo lắng, lần đầu thấy nhân vật ghê gớm ngang nhiên bắt người.
Lục Tiêu Ngạn bỏ qua lời nói của hắn, ném một tập hồ sơ đến: “ Thứ tôi cần không phải là mạng của cậu, chỉ cần kí vào đây, mọi thứ sẽ yên ổn.”
Thứ Lục Tiêu Ngạn cần chính là cổ phần mà Tư Thành đang nắm giữ, Chung Khởi đang thắng trên sàn chứng khoán nên rất đầu tư thời gian vào mảng này.
Ông ta đặc biệt nhạy cảm, Lục Tiêu Ngạn cũng không buông lỏng cảnh giác, mỗi lần cổ phiếu Bác Á xuống thấp đều có nguyên do rõ ràng, ông ta muốn nghi cũng không tìm ra lỗ hổng.
Tư Thành được thả ra để đọc hồ sơ, ánh mắt hắn do dự. Đúng như Tô Mạt nói, Tư Thành ham của nhỏ, nhưng Chung Khởi đối với hắn rất tốt, chỉ sợ muốn lung lay hắn sẽ rất khó.
“ Lục Tiêu Ngạn, tôi không biết giữa các người có thù hằn gì, dù lời đề nghị này rất hấp dẫn, nhưng chưa đủ để tôi bán đứng Chung Khởi…”
Cạch…
Tiếng cửa mở ra, Từ Chính hoảng hốt chạy vào, trên mặt có chút ái ngại. Lục Tiêu Ngạn quay đầu lại, Doãn Ái đã đứng ở phía sau anh, trên tay còn có một bao hồ sơ màu nâu giấy.
Anh nheo mày lại, không phải Doãn Ái đang ở nhà với Lữ Nha sao?
Doãn Ái bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của mọi người ở đây, Lục Tiêu Ngạn giấu cô chuyện lớn như vậy, nếu không phải vô tình dọn dẹp đụng phải giấy tờ của anh, chuyện giá cổ phiếu cùng san tên chắc chắn cô không biết.
“ Sao em lại ở đây?” Giọng anh lãnh cảm.
Điều mà Lục Tiêu Ngạn tối kị chính là nhờ vả phụ nữ và cảnh sát. Anh không tin họ, cũng không đặt kì vọng họ có thể giải quyết.
Doãn Ái không quan tâm đến lời nói của anh, trực tiếp đến chỗ Tư Thành đang do dự kia, đặt xuống một bản hồ sơ.
“ Nếu bây giờ anh không chịu san tên cổ phần của chi nhánh Thịnh Khiêm cũng không sao, chúng ta ra tòa đối chứng, Chung Khởi một tay che trời có thể bình an, ông ta là người nắm đằng chuôi, mội khi trở mặt kẻ cầm đầu đường dây này là anh.”
Bộ hồ sơ này là do người lái thuyền lớn đưa trẻ em sang nước ngoài cung cấp, tính xác thực rõ ràng, đánh trúng vào tâm lý tham sống sợ chết của Tư Thành.
Lục Tiêu Ngạn đưa nốt hồ sơ còn lại cho Tư Chính, ra hiệu chuẩn bị bút và con dấu. Ván cược này xem ra cũng không mất nhiều công sức. Doãn Ái tự tin như vậy rất giống lần đầu anh gặp cô.
Thêm khí chất bức người như lúc này, quả thật rất có phong thái. Tư Thành đọc đến chóng mặt, việc Chung Khởi muốn đổ mọi trách nhiệm cho mình, hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến.
Lục Tiêu Ngạn nói thêm: “ Việc Chung Khởi muốn rửa tiền rồi chuyển hoàn toàn sang bất động sản là tin nội bộ, lúc đó nếu sự việc kia có lộ ra, người trực tiếp tìm kiếm đường đi trên biển, trẻ em, tất cả đều đổ lên đầu cậu.”
Ly gián.
Cắt đứt mọi sự tin tưởng của Tư Thành với Chung Khởi là cách kế hoạch thuận lợi.
“ Tôi kí, chỉ cần các người đảm bảo an ổn cho tôi.” Hắn ta thỏa hiệp, giới kinh doanh đấu đá, một con cờ như hắn chỉ là vật thế mạng, ôm tiền chạy vẫn là tốt nhất.
Lục Tiêu Ngạn nhếch mép, nụ cười đầy ẩn ý. Sau cùng, khi thủ tục hoàn tất trong bí mật, Tư Thành vẫn là một bộ bất cần đến Thiên Sắc, làm con rối biết đi ở chi nhánh Thịnh Khiêm.
Doãn Ái và Lục Tiêu Ngạn rời đi, trên suốt đường về nhà đều không nói gì. Sau bữa ăn mấy hôm trước cô có lên thư phòng của Lục Tiêu Ngạn tìm sách để quên, tập hồ sơ trên bàn rơi xuống. Nội dung rất rõ, là việc đứng tên tài sản.
Chuyện này rất lạ, Lục Tiêu Ngạn chuyển toàn bộ tài sản của anh sang tên cô, cảm giác bất an ngày càng rõ rệt.
‘ Nếu sau này anh trắng tay, em sẽ thế nào?’
Lục Tiêu Ngạn dường như đặt cược rất lớn vào lần này, điều anh bận tâm nhất vẫn là cô và con.
Xe rẽ vào gara, Doãn Ái thu đồ lại rồi xuống. Khi cô vừa đặt chân vào cửa đẫ bị Lục Tiêu Ngạn giữ lại chất vấn.
“ Chuyện của Tư Thành làm sao em lại biết?”