Tên này vốn tham sống sợ chết, nghe đến Tô Mạt tự tử lại càng thêm sợ hãi. Hai bậc cha mẹ bên ngoài không khỏi đau đớn, nhìn hắn ta với con mắt đỏ ngầu, như thể muốn giết chết Tư Thành ngay lập tức vậy.
Dù sự việc trước mắt là do tự sát, không liên quan gì đến Tư Thành, nhưng vẫn làm theo qui định lấy lời khai. Đến rạng sáng, mọi việc được thu dọn ổn thỏa, Sở Mục Dương cũng từ đồn cảnh sát ra về.
Tô Mạt trước đây rất kiêu ngạo, là bông hồng kiều diễm khó với tới, bây giờ lại thân tàn ma dại, giới nhà giàu thật biết cách vùi dập.
Cảnh sát Trương thu lại hồ sơ trên bàn, lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số lạ, lặng lẽ chờ đầu dây bên kia nghe máy.
Tiếng tút kéo dài.
Một lần không được.
Đến lần thứ hai mới có người trả lời.
Giọng nam bên kia rất thấp, mấy phần nghi ngờ: “ Ai vậy?”
Cảnh sát Trương làm việc rất cẩn trọng: “ Tôi là Trương Cảnh, đội trưởng đội hình sự của cảnh sát thành phố Tam Châu, cậu Lục có thể gặp mặt chút không?”
Lục Tiêu Ngạn suy ngẫm một chút, cuối cùng cũng đồng ý. Cảnh sát tìm tới anh không nhiều, thường là Phó Nhậm cùng Từ Chính đảm nhận nói chuyện, chưa bao giờ anh phải nhúng tay vào.
Doãn Ái cũng bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, cô dụi dụi mắt tròn, mơ màng thấy Lục Tiêu Ngạn đã chuẩn bị ra ngoài.
Cô uể oải: “ Anh ra ngoài sớm vậy sao?”
Lục Tiêu Ngạn thắt cà vạt xong, nhẹ giọng nói: “ Có chút việc gấp, ngủ thêm đi, anh dặn Lữ Nha làm sẵn bánh bao nhân thịt cho em.”
Doãn Ái gật đầu, Lục Tiêu Ngạn cũng theo địa chỉ được hẹn đến quán café ở quảng trường. Cảnh sát Trương đã ngồi chờ sẵn ở đó, khi anh đến cũng rất điềm đạm giải thích qua tình hình, là người làm việc rất chuyên nghiệp.
“ Anh Lục xin chào, tôi là Trương Cảnh.”
Lục Tiêu Ngạn cũng đưa tay ra, chỉ là không có mấy thiện cảm. Trương Cảnh tiếp xúc với nhiều người khác nhau, những nhân vật lớn ở Tam Châu đều có bảo hộ rất lớn, chẳng cần nói nhiều, chiếc xe Lục Tiêu Ngạn đi, lương cả năm của anh cũng không đủ bốn cái bánh.
“ Tìm tôi có chuyện gì?” Anh vào thẳng vấn đề.
Trương Cảnh cũng không vòng vo thêm: “ Người treo cổ sáng nay tên là Tô Mạt, một số hồ sơ tìm thấy trong phòng cô ấy liên quan đến Thịnh Khiêm và Bác Á, theo như bức thư cuối cùng cô ấy để lại, muốn chúng tôi liên lạc với anh.”
Tô Mạt.
Cảnh sát Trương cũng rất nhanh giải thích một lượt.
“ Lục tổng đây hẳn cũng biết Chung Khởi, tổ chuyên án của chúng tôi đang điều tra về đường dây buôn bán nội tạng trẻ em, mỗi lần tóm đến nơi đều bị phát hiện, vậy nên…”
“ Muốn tôi hợp tác với các người?” Lục Tiêu Ngạn nhướng mày.
Cảnh sát Trương cũng không vì thế mà áp lực, thuận đà muốn nói thêm.
“ Từ trước đến nay tôi không tin cảnh sát, nếu gọi tôi đến đây vì việc này thì khiến anh thất vọng rồi.”
Trương Cảnh rất trẻ, nhìn sơ qua cũng chỉ chạc tuổi Lục Tiêu Ngạn, năng lực hơn người nên được đặc cách bổ nhiệm, đối với sự ngạo nghễ của Lục Tiêu Ngạn cũng không thu mình.
“ Lục tổng đừng vội từ chối.” Trương Cảnh rót thêm nước trà nóng vào cốc: “ Giới doanh nhân các người có cách giải quyết khác nhau, suy cho cùng vẫn là dưới lưới của pháp luật, thêm tội trạng từ đầu đến cuối của Chung Khởi, nhẹ là chung thân, nặng là tử hình, đâu cần anh đích thân ra tay.”
Lục Tiêu Ngạn cảm thấy người ngồi trước rất thông minh lại thẳng thắn, dường như không lạ lẫm gì thủ đoạn trên thương trường.
“ Nếu các người đã có manh mối ông ta buôn bán trẻ em, xin lên cấp trên tài nguyên điều tra rất dễ, tìm tôi không phải có mục đích khác sao?”
Trương Cảnh cười khẽ: “ Để anh chê cười rồi, chúng tôi không có một bằng chứng nào hết, chỉ là linh cảm thôi, nhưng sự việc của Tô Mạt lại càng thêm chắc chắn. Dù giấy tờ đó không rõ ràng, càng không thể làm bằng chứng, nhưng ít nhất đã chạm đến Chung Khởi.”
Ông ta nhất định đã phát giác ra điều gì kì lạ.
Giấy tờ tìm thấy ở nhà Tô Mạt rất mông lung, chỉ là một số bản nháp của Tư Thành, ghi lại số lần anh ta đến bến Tân Hải, mỗi lần đều rất trùng khớp với ngày điều tra của tổ chuyên án.
“ Cảnh sát Trương dường như điều tra rất kĩ về tôi.” Lục Tiêu Ngạn nhếch mép.
“ Cũng đủ để hợp tác cùng anh.”
Lục Tiêu Ngạn nhìn ra tiềm lực của vị cảnh sát này.
“ Tôi không cần các người làm quá nhiều việc, chỉ cần các người có khả năng chặn được đường dây đó, tôi sẽ cung cấp cho các người một bằng chứng quan trọng.”
“ Lục tổng cứ yên tâm, bắt người là nhiệm vụ của chúng tôi, chỉ cần có manh mối anh cung cấp, mọi thứ sẽ tốt.”
Lời cuối cùng của Trương Cảnh là ‘hợp tác vui vẻ.’
Tin tưởng cảnh sát rất khó, nhưng nếu có thể cân bằng được, anh sẽ có thời gian đối phó với Chung Khởi trên thương trường.
Hai ngày sau, Chung Khởi có mặt ở Tam Châu. Dàn xe hộ tống rất đông, mỗi một bước đi đều như được trải vàng, là cán bộ cốt cán. Trên mặt ông ta có một vết sẹo dữ tợn, hình xăm cán cân bị lệch ở cổ tay nổi bật.
Thư kí nghiêng người kính cẩn: “ Chung tổng giám, đã đến chi nhánh con của Thịnh Khiêm, chúng tôi liên lạc với Tư Thành rồi nhưng không được.”
Chung Khởi vẫn đang say trong chiến thắng ở mặt trận cổ phiếu, không để tâm lắm: “ Tô Mạt tự tử rồi, không còn chướng ngại vật nữa, chắc đang hưởng lạc ở đâu rồi.”
Quân cờ này, sớm muộn cũng sẽ bị loại bỏ.
Thang máy chuyển lên tầng cao nhất, trên hành lang sạch sẽ vắng lặng, Chung Khởi cùng một đoàn người tiến thẳng đến cuối phòng họp.
Bên trong vắng tanh, không một ai tiếp đón.
Mặt Chung Khởi giật giật, mí mắt nheo lại nhìn cách bày trí này, giống hệt như phòng hợp của tổng cục ngày xưa.
Lục Đình Phong.
“ Ai làm ra cái trò này đây?” Giọng ông ta rất lớn.
Thư kí bị dọa ngây người: “ Chắc là Tư tổng muốn đổi mới.” Thư kí ra lệnh tiếp tân: “ Gọi Tư Thành về đây.”
Tiếp tân run run đi xuống tầng dưới, khi vừa chạm vào nút bấm thì thang máy đã mở ra, một đoàn người xông vào hành lang.
Lục Tiêu Ngạn một thân tinh anh đi đầu, Từ Chính nghiêm chỉnh bên cạnh, mỗi bước đi đều rất vững chắc, như một người làm chủ cuộc chơi.
“ Phó tham mưu, lâu ngày không gặp.”