Mọi lần giao dịch đều đích thân Chung Khởi ra mặt, nhưng lúc đó còn ở Nam Kì, pháp luật chẳng là gì với ông ta, từ khi chuyển về Tam Châu, mọi thứ dường như khó kiểm soát hơn. Tên Tư Thành đó lặn mất tăm, như bốc hơi khỏi thành phố vậy.
“ Lần này David làm đại diện, ta không đi không được. Cậu sắp xếp nhà hàng Xuân Dao, ta sẽ gặp mặt David trước ngày vận chuyển.” Chung Khởi đan hai tay lại, ánh mắt độc ác.
Ba giờ sau, David đã xuất hiện ở nhà hàng Xuân Dao. Anh ta có mái tóc màu vàng kim tuyệt đẹp, lọn tóc xoăn mềm mại rất hợp thời, đặc biệt là cái áo da màu đỏ kia, nhìn có vẻ hợm hĩnh nhưng lại là điểm nhấn.
Mọi cô gái đều nhìn, David cũng không ngại cười rạng rỡ đáp lại.
Phía sau anh ta là một đám cận vệ, ai cũng to lớn lực lưỡng, bảo hộ sự an toàn cho một tên tàn bạo.
Thư kí của Chung Khởi thấy anh ta, cung kính cúi đầu.
David rất cởi mở: “ What’s up? Where is he?”
Anh ta nói một câu tiếng anh, thư kí đáp lại rồi chỉ theo hướng phòng trà VIP đối diện. Tất cả cận vệ đều đứng ở phía sau cánh cửa, hành lang thoáng chốc hết náo nhiệt.
Chung Khởi đã chuẩn bị sẵn trà và bánh quế hoa, David ngửi mùi hương này đã vô cùng phấn khích, đồ ăn ở Tam Châu quá là tuyệt.
“ Ngài Chung, gọi tôi đến sớm vậy, đơn hàng này có vấn đề gì sao?” Tiếng phổ thông của David cũng rất tốt.
Chung Khởi nâng nhẹ chén trà: “ Đừng vội, sức khỏe của ba cậu ổn chứ?”
David cười tươi, hàm răng trắng đều tăm tắp lộ ra: “ Lô hàng 6 năm trước rất tốt, thận của ba tôi bình thường rồi, lần này tôi vẫn rất tin tưởng ngài Chung.”
Anh ta mang điệu bộ bất cần của kẻ giàu có, ngạo mạn lại phóng khoáng của người nước ngoài. Chung Khởi lắc lắc chén trên tay, không gian yên tĩnh vang lên lời nói chấn động.
“ Bên này tôi có chút trục trặc, cần phải giải quyết một số tên ngáng đường.” Ông ta dừng lại nâng chén, sau đó mới nói thêm: “ Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi, đồng thời lùi ngày vận chuyển xuống một tháng.”
David không còn vẻ vui tươi như trước nữa, khuôn mặt trắng trẻo lại dễ thương kia dần u ám, ánh mắt của một con quỷ hiện ra.
“ Ngài Chung nuốt lời sao? Bao nhiêu năm nay đều không có việc gì, lần này lại muốn lùi lịch, chất lượng sẽ giảm đi đấy.”
Chung Khởi cũng không sợ hãi: “ Thuốc này rất tốt, đảm bảo không ảnh hưởng. Chỉ là tên kia quá chướng mắt, một ngày nào đó có thể đâm chúng ta.”
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
“ Ồ? Đó là tên nào vậy?” Mắt của David có chút hứng thú.
“ Lục Tiêu Ngạn - chủ tịch của tập đoàn Bác Á.”
David cười cười, con mồi này rất dai nha, anh ta từng nghe qua tên này, bản lĩnh thật sự không thể xem thường: “ Là tên trong một đêm đã nuốt trọn cả chi nhánh con của Thịnh Khiêm sao?”
Chung Khởi im lặng, ngầm thừa nhận thất bại, David lại càng hứng thú.
“ Điều tra thêm về hắn đi.” Anh ta ngoắc tay với thư kí, khóe miệng câu lên thoải mái làm Chung Khởi cũng hài lòng.
…………….
Mọi chuyện đều tiếp diễn như kế hoạch của Trương Cảnh, đúng đến ngày chủ nhật, theo thông tin thu thập được từ những gì trong nhà Tư Thành và lời khai của hắn, hôm nay chính là ngày vận chuyển trẻ em sang Bỉ.
Lục Tiêu Ngạn không tin mọi thứ có thể thuận lợi như vậy, nói đúng ra, anh không tin cảnh sát, nhưng nếu bọn họ cần thông tin về đường dây này, không phải không có cách.
Từ Chính nhìn đồng hồ trong xe, Lục Tiêu Ngạn ngồi ghế sau nhìn ra cảng Tân Hải, cảm giác lòng trống rỗng.
9 giờ, đúng giờ qui định, xung quanh vẫn lặng như tờ.
15 phút trôi qua, mọi thứ đều im lặng.
Từ Chính trong xe nghi hoặc: “ Lục tổng, có lẽ hắn ta đánh hơi được rồi, chúng ta nên về thôi.”
Chuyện này không nằm ngoài dự đoán của bọn họ, không có gì lấy làm bất ngờ. Điều mà Lục Tiêu Ngạn lo lắng nhất là, tại sao Chung Khởi lại biết trước kế hoạch của cảnh sát, vốn dĩ đội này hoạt động độc lập, còn chưa báo cáo lại với cấp trên.
Trong sở cảnh sát có gián điệp.
“ Cảnh sát Trương, đội hình của anh nên chấn chỉnh lại.” Lục Tiêu Ngạn để lại một câu rồi lái xe đi.
Trương Cảnh đen mặt, anh vốn rất tin tưởng đồng đội của mình, nếu không phải người trong đội, không loại trừ phương án họ bị tín hiệu theo dõi.
“ Tiểu Trương, về thôi, cấp trên bắt đầu phát hiện ra rồi.”
Chết tiệt.
Anh ta đấm mạnh vào bức tường gần đó, mọi người xung quanh cũng bất lực quay đi. Lần này lên kế hoạch rất kĩ, nếu không được thì không biết đến bao giờ.
Lục Tiêu Ngạn day day trán, đường dây vận chuyển này rất tinh vi, lại thêm tồn tại nhiều năm, ngoài mặt là công ty phát triển mạnh mẽ, bên cạnh lại là nơi lòng người hỗn tạp.
Nếu cảnh sát đã lui về, anh cũng không nhẹ tay nữa.
“ Chuẩn bị tay súng bắn tỉa tốt nhất đi, tôi không chờ thêm được nữa rồi.” Lục Tiêu Ngạn xoay người, Từ Chính thông qua gương chiếu hậu chỉ thấy mắt anh sâu thẳm, hận thù cuộn lên như sóng dữ.
…………
Ở đồn cảnh sát thành phố, Trương Cảnh vừa trở về liền bị triệu tập lên phòng sở trưởng Đào. Đào Trác thấy cháu trai đến, ánh mắt giận dữ, lớn tiếng chỉ trích.
“ Ngu xuẩn, ta cấp lệnh cho cậu tiến hành hay sao? Từ khi nào đội 1 lại dám tự ý hành động thiếu suy nghĩ như thế. Cậu có biết ông ta là ai không? Là Chung Khởi.” Đào Trác nhấn mạnh.
“ Là cựu phó tham mưu, người thâu tóm cả Thịnh Khiêm. Đụng vào ông ta cũng phải suy nghi hậu quả chứ, bằng chứng cũng không có, chỉ vì mấy lời của Tô Mạt và Tư Thành mà điều tra, cậu còn là dân nghiệp dư sao.”
Mặt ông đỏ bừng vì tức giận, nói một hơi dài. Trương Cảnh cũng chỉ cúi đầu nhận lỗi. Anh đã theo đuổi vụ án này khi mới vào nghề, lúc đó một đứa trẻ lấm lem tố cáo, tự nhận mình mới thoát khỏi bến lái.
Không có manh mối, vụ án sớm bị lãng quên.
Bây giờ dù chỉ là tia hy vọng mong manh anh cũng không muốn bỏ qua.
“ Cậu, cậu chỉ cần nhắm mắt cho qua lần này thôi, con đảm bảo sẽ tóm được hắn.” Anh bảo đảm.
“ Chung Khởi kiện ngược lại thì làm thế nào?” Ông dừng lại: “ Muốn chết trong tù sao?”
Trương Cảnh nắm chặt tay, cổ họng tức nghẹn không thể làm được gì.