“ A, chú Ngạn đến rồi, chúng ta đã có đủ bốn người chơi.” Mặc Mặc reo lên.
Thằng bé cao hơn rất nhiều so với lần cuối Doãn Ái gặp, vẫn là vẻ tinh ranh đó, khuôn mặt càng lớn càng giống Cố Viên Long, ngoài cái miệng giống Chu Hiểu Hiểu ra, tất cả đều là mô hình nhỏ của Cố Viên Long.
“ Nhóc con, để cậu ta chơi thì con chỉ có đứng bét. Ngạn không nhường con giống chú đâu.” Tử Tiêu hắng giọng giáo huấn.
Doãn Ái cúi chào mọi người, sau đó ngồi xuống cạnh Vũ Tiểu Yến. Vũ Tiểu Yến nhìn thấy bụng nhô ra của Doãn Ái, vui vẻ chúc mừng rồi cũng nhanh chóng bắt đầu câu chuyện.
“ Long và vợ cậu ta đâu rồi?” Lục Tiêu Ngạn nhìn xung quanh, phát hiện không có người đâu.
Lộc Phàm rót nước trà vào chén: “ Cậu ta đưa Chu Hiểu Hiểu về nhà ngoại gửi đồ, một lúc nữa sẽ về.”
20 phút sau chủ nhà mới trở về, lúc này bàn tiệc cũng rạo rực bắt đầu. Vừa trải qua rất nhiều chuyện nguy hiểm, người đàn ông ăn mừng rất nhiệt tình, rượu vang hết lại bày ra, đều là những loại rượu cao cấp của Nga.
“ Ngạn, lần này tai qua nạn khỏi, lúc đưa cậu vào bệnh viện, trên đường tim ngừng đập một lần, dọa chúng tôi hú vía.” Cố Viên Long nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, quả thật anh cũng bị mất bình tĩnh.
Doãn Ái chưa từng nghe ai nói về việc này, Lục Tiêu Ngạn chỉ nói lúc đó anh mệt quá mới ngã xuống, vết thương không nhằm nhò gì với cơ thể anh.
“ Quả thật lúc đó dọa bọn tôi.” Lộc Phàm đồng tình.
“ Các cậu đứng ngoài thôi, tôi tận tay phẫu thuật cho cậu ta, áp lực vô cùng lớn.”
Mỗi người thêm một câu. Lục Tiêu Ngạn xua tay, ngỏ ý chuyện đã qua rồi, anh cũng không muốn nhắc thêm nữa. Mặc Mặc gắp cho Doãn Ái một con tôm: “ Cô ơi, cô sẽ sinh em trai chơi với con đúng không?”
Chu Hiểu Hiểu bên cạnh giải thích: “ Mặc Mặc, đến lúc em bé sinh ra con sẽ biết thôi, từ giờ đến lúc đó là bí mật.”
Doãn Ái cười cười: “ Con không thích em gái nhỏ sao?”
“ Con thích em trai mạnh mẽ, em gái là cái đuôi nhỏ hay khóc, rất phiền phức.” Thằng bé lại ỉu xìu: “ Lục Bảo Kính xa quá, con không đến thường xuyên được, mà ba con không chịu sinh thêm một em trai nữa.”
Cố Viên Long cười cứng ngắc, thằng bé này lại bắt đầu diễn trước mặt mọi người, muốn tố cáo anh đây mà. Trước mặt ông nội anh, ba mẹ anh, thằng bé lại bắt đầu ủy khuất.
“ Lúc trước con thấy chú Tử Tiêu hôn một chị gái rất xinh đẹp nha.” Mặc Mặc đổi đối tượng.
Tử Tiêu đang nằm im cũng bị réo tên, trước ánh mắt tò mò của mọi người, ngượng ngùng quay sang gắp tôm: “ Tôm này ngon thật, dùng dầu gì rán vậy, dầu lạc đúng không?”
Lộc Phàm đá anh ta: “ Tôm hấp đấy.”
Tử Tiêu đen mặt. Lục Tiêu Ngạn được nước đẩy thuyền: “ Bác sĩ Tử Tiêu cũng chạm vào phụ nữ sao?”
“ Lục Tiêu Ngạn, con mẹ nó, lão tử cũng là đàn ông, cậu còn dám bẻ cong giới tính của tôi, tôi sẽ kể cho mọi người chuyện cậu giả gái rồi bị phi lễ.” Tử Tiêu mặt hồng hồng lại trắng ớn, gấp gáp uy hiếp.
“ Có chuyện này sao?” Doãn Ái hứng thú.
“ Đâu chỉ cậu ta, Cố Viên Long và Lộc Phàm cũng vậy.”
Chuyện của Tử Tiêu thật sự rất thu hút phụ nữ quanh bàn ăn. Cậu ta muốn che giấu chuyện của mình mà đem quá khứ của bạn chí cốt ra kể. Lần này xác định tương lai đầy bất trắc.
Ăn uống xong xuôi, Tử Tiêu nổi hứng chơi mạt chược. Bốn người đàn ông vừa vặn một bàn, không ai nhường ai, như Tử Tiêu nói, trên bàn cờ không có tình anh em.
“ Lão gia Tử nhà cậu có phải vừa chuyển từ Anh về không? Giới quý tộc bên đó cũng nhộn nhịp quá rồi.” Lục Tiêu Ngạn đặt xuống một quân, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tử Tiêu nghe tin này liền ảo não: ” Về rồi, người khổ tiếp theo là tôi đây.”
“ Có gì phải lo lắng, Tử Tầm đảm nhiệm hết rồi, gia tộc Lavan cũng chiếm vị trí nhất định ở Anh, cậu nên thoải mái đi, đừng cãi nhau với gia gia.” Cố Viên Long hạ một loạt, chỉ về thứ hai sau Lộc Phàm.
Sau đó, đến lượt Lục Tiêu Ngạn.
“ Các người cố tình phân tâm tôi, đáng ghét.” Tử Tiêu càu nhàu, hệt như bà thím vậy.
Trước đây Doãn Ái chỉ nghĩ Tử Tiêu là công tử nhà giàu có, với đam mê cứu chữa người làm niềm vui, không ngờ lại là con phượng con rồng, thuộc dòng dõi tộc Lavan ở Anh Quốc.
“ Gần đây có phải cậu quen cô bé thực tập ở bệnh viện không? Tôi thấy người ta đồn ầm lên.” Lộc Phàm đến thăm người ốm, cũng từng nhìn thấy cô gái đó một lần.
“ Con nhóc phiền phức đó là do ông bạn chí cốt của ba tôi gửi gắm, vô cùng phiền phức.” Tử Tiêu nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.
Lục Tiêu Ngạn lại đá xoáy: “ Cậu cũng hôn con gái nhà người ta rồi.”
“ Cô ta chỉ hận chưa thể mang sính lễ đến rước bổn thiếu gia, người cuồng nhiệt như vậy rất đáng sợ. Hơn nữa tôi quý giá thế này, không thể thuộc về ai hết.” Anh ta giơ tay hình chữ X.
“ Tự luyến, một cân thịt trên người cậu đáng giá bao nhiêu, có hầm được một nồi canh không?”
Mọi người cười tủm tỉm, chỉ có Tử Tiêu đơn thương độc mã. Anh ta là viên kim cương độc thân duy nhất, vậy mà lại bị mấy gã trai có vợ bắt nạt.
Anh em cái con khỉ khô.
…………..
Quá trình mang thai của Doãn Ái quả thực rất gian nan. Lần đầu tiên cô được làm mẹ, một chút kinh nghiệm cũng không có, giúp việc là Lữ Nha còn quá trẻ, chỉ có Sở Miên từng mang thai thỉnh thoảng sẽ lui tới bảo ban.
Doãn Ái ốm nghén không nặng như những người khác, cũng không quá kén ăn, dù Lục Tiêu Ngạn có mời cả chuyên gia dinh dưỡng đến cô cũng không nghe theo hoàn toàn, lâu dần anh cũng từ bỏ.
Mọi thứ dần khó khăn hơn khi cô mang thai ở tháng thứ 6. Dáng dấp của Doãn Ái không thay đổi nhiều, chỉ có phần bụng to hơn và đặc biệt, đứa trẻ trong bụng cô nằm ngang.
Chân Doãn Ái hơi phù lên, dây thần kinh vận động bị chèn ép nên đi lại đặc biệt khó khăn, vừa đau vừa nặng. Bác sĩ nói phải cố gắng vận động, tránh chân tê liệt và giúp đứa trẻ phát triển tốt.
Lục Tiêu Ngạn cuống quýt lên, Doãn Ái bắt đầu phải dùng nạng để di chuyển, hai chân gần như tê cứng, cô vẫn cố gắng ra ngoài vườn thường xuyên.
Lục Tiêu Ngạn còn mang một chiếc xe lăn từ bệnh viện về nhà để cô thuận tiện ra ngoài.