Dịch Hạo đang đứng quay lưng về phía Hạ Tiểu Liên, nơi đây đang là tầng mười ba, nếu rơi xuống từ đây chắc chắn sẽ không toàn mạng, hoặc là, nhát đâm này của cô ta, một phát chí mạng vào lồng ngực, máu chảy mỗi lúc một nhiều.
Dịch Hạo hứng trọn nhát đâm, khuôn mặt cứng ngắc không nói được lời nào, cứ thế ngã xuống trên thảm nhà màu xám. Hạ Tiểu Liên lúc này mới tỉnh táo, tay cô ta dính đầy máu, mặt cũng bị vài tia bắn lên.
“ Không…không phải tôi…”
Cô ta không muốn vào tù, có đánh chết cũng không muốn vào tù. Hạ Tiểu Liên nhìn đồng hồ, còn 30 phút nữa Dịch Hạo có hẹn với Doãn Ái, cô ta lấy điện thoại ra gọi, tay cũng run rẩy, sợ hãi.
“ Ba…con lỡ giết người rồi…ba ơi…cứu con…”
Ông Hạ tưởng mình nghe nhầm, nhát sau đã giận tím người. Đứa con gái ngu xuẩn này không làm được trò trống gì cả, chỉ gây thêm phiền phức cho ông, sớm biết thế ông sẽ không để nó về nước rồi.
Hạ Tiểu Liên đem mọi chuyện kể lại, còn có chuyện cuộc hẹn với Doãn Ái. Hạ Phủ Văn thấy được chỗ hở, ngay lập tức cho người bí mật đến thu dọn. Ông ta đang tranh cử, ngàn vạn lần không thể để tuột mất cơ hội vào tay đối thủ vì lý do này được.
Con gái ông ta không giết người.
………
Doãn Ái nhìn đồng hồ, vừa vặn 10 giờ, cô cầm theo túi đi lên tầng 13, chân nặng như chì. Đi cùng cô là một người đàn ông đội mũ đen, nhìn có vẻ thần bí.
Tầng 13 thuộc về nhà họ Dịch, cả hành lang vắng tanh không một bóng người, đến vệ sĩ đứng canh bên ngoài cũng không có.
Doãn Ái gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng nhạc vọng ra. Tiếng nhạc từ đĩa than đinh tai nhức óc, Doãn Ái nghĩ tiếng nhạc át luôn cả giọng của cô, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Bên trong như vừa trải qua cuộc vật lộn, đồ đạc bị ném tứ tung, Dịch Hạo lại không thấy đâu. Cô đi vào phòng ngủ, cảnh tưởng trước mắt như rút đi linh hồn cô. Dịch Hạo nằm trên vũng máu, áo tắm của anh ta bị nhuộm đỏ một mảng lớn, bắt đầu rơi thành từng giọt xuống đất.
“ A…”
Cô giật mình, trong giây phút này muốn bỏ đi, nhưng lại sợ hãi đến không bước nổi. Dịch Hạo hơi chuyển động ngón tay, hơi thở dần không ổn định. Doãn Ái muốn tháo chạy, đầu cô không nghĩ được cái gì nữa, hai chân chạy thẳng ra cửa lớn.
“ Đứng lại, có người nghi ngờ cô, chúng tôi phải vào trong kiểm tra.”
Mồ hôi trên trán cô rịn ra, lấm tấm ngay giữa trời lạnh. Cảnh sát ập vào như thể được định trước, xác nhận Dịch Hạo đã tắt thở, nguyên nhân là do con dao tự vệ đâm trúng. Kì lạ là, con dao này lại giống hệt với con dao trong túi Doãn Ái.
“ Mời cô theo chúng tôi về đồn cảnh sát thẩm vấn.”
“ Tôi không giết người…khi tôi đến anh ta đã thế rồi, tôi không phải hung thủ…các người có thể xem camera mà…không phải do tôi…”
Doãn Ái tuyệt vọng nói, nữ cảnh sát kia đã đem tay cô còng lại, tiếng cạnh của kim loại sáng bóng như vết dao đâm vào da thịt cô. Doãn Ái từng có ý nghĩ, Dịch Hạo chết đi thì thật tốt, bây giờ cô chỉ mong anh ta sống dậy làm chứng cho cô.
Cảnh sát đến khám nghiệm hiện trường, người xem náo nhiệt ở dưới tầng ngày một đông, thoáng chốc đã vây kín cả lối vào. Doãn Ái như tội phạm bị dẫn đi, xung quanh đầy tiếng chửi rủa.
“ Còn trẻ thế mà dã tâm ghê quá….”
“ Xinh đẹp như vậy mà nham hiểm, đáng sợ thật…”
Xuyên qua đám đông, ánh mắt Dịch Phàm nhìn cô phức tạp, anh vẫn đứng một chỗ, lần này cô chết tâm thật rồi, sẽ không còn vọng tưởng gì nữa.
Cô muốn ai đó dẫn cô đi nhanh một chút, tránh xa những ánh mắt khinh thường ở đây, cô cũng không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa, có thể khóc lớn một trận.
Lục Tiêu Ngạn đứng bên ngoài, chăm chú nhìn theo hướng của Doãn Ái, sau đó gạt tàn thuốc quay người đi. Cô nhìn thấy anh, vẫn không chịu mở miệng cầu xin, là ngu xuẩn hay gan lì, chính anh cũng phải xem lại.
Người như Doãn Ái rất ngây thơ, cô nghĩ cô không giết người, luôn đòi công bằng, trên thế giới này có gì là công bằng.
…….
Dịch gia phát giác ra chuyện này, Dịch lão gia nổi cơn tam bành, lợi dụng hết các mối quan hệ áp đặt lên Doãn Ái, khiến cô dù trong tù cũng không thể yên ổn. Hạ gia vì để che giấu cho con gái cũng nhờ quyền lực muốn ép chết cô, vạn kiếp bất sinh.
Thành phố Tam Châu này, quyền lực rất có tầm ảnh hưởng.
Doãn Ái ngồi trong phòng thẩm vấn, căn phòng nhỏ này không có cửa, ánh đèn treo trên đầu cô lại rất sáng, chói mắt vô cùng. Cảnh sát không nhẹ tay với cô, chỉ cần trả lời không đúng ý là sẽ bị hất nước cho tỉnh, lạnh lẽo vô cùng.
“ Tôi không giết người, tôi đã khai hết rồi các người còn muốn gì….”
Mấy vị cảnh sát chỉ ngồi cười, bọn họ cần Doãn Ái gật đầu, ép cô phải nhận tội đến cùng, chỉ như vậy bọn họ mới yên ổn.
Doãn Ái ngồi trong phòng tạm giam một ngày trời, hôm sau dì Mai cùng Bạch Nhạc đến tìm cô.
“ Tiểu Ái, không luật sư nào đồng ý bào chữa cả, Phó Nhậm cũng không thể tham gia vào được, có phải cậu đắc tội với thế lực nào không?”
Dì Mai thấy thế lại nói thêm.
“ Không phải con đang qua lại với Lục thiếu hay sao, Tiểu Ái, khuất phục cậu ta là cơ hội duy nhất, con định chịu tội thay kẻ giết người cả đời sao…chỉ cần con nói với cậu ta…”
“ Dì, con không giết người,…”
Doãn Ái mệt mỏi nói, tối qua nghe được tin Dịch Hạo bất tỉnh, do mất quá nhiều máu dẫn đến bại não, chỉ sợ cả đời đều không thể tỉnh lại, cô đã cảm nhận sẵn án tử treo trên đầu.
“ Đừng cứng đầu nữa, con mới có 20 tuổi, muốn ta và mẹ con sống sao, hắn ta nên chết đi mới đúng, bao nhiêu năm qua hắn lăng trì nhà chúng ta như thế, con phải sống sót trở ra, không giết người thì có gì phải sợ…”
Dì Mai kích động nói một hồi rồi ngất lịm đi, Doãn Ái hoảng hốt gọi người, nước mắt như đê vỡ trào ra.
Thời gian cô trong này cũng chỉ có vài ngày, Lục Tiêu Ngạn cũng rất biết cách chỉnh đốn người khác, cố tình sắp xếp “bạn cùng phòng” hung tợn, không giết người thì cũng là côn đồ, cho cô nếm mùi không ít.
Quyền thế ở đâu cũng là sức mạnh, thần kì đến mức Doãn Ái cũng phải nghi ngờ, tại sao từ người có thể bị án tù chung thân như cô có thể thuận lợi ra khỏi tù như thế.