Lục Tiêu Ngạn ngồi trên ghế cũng đi vào, Doãn Ái khó khăn mở mắt, trước mặt là Lữ Nha khóc bù lu bù loa, có chút buồn cười. Tử Tiêu kiểm tra một lượt cho cô, cũng chưa vội nhắc đến chuyện chân có cảm giác không.
Lục Tiêu Ngạn lại không kiên nhẫn thế, anh đặt tay lên đùi Doãn Ái, khẽ ấn mạnh xuống. Quan sát thấy cô vẫn thản nhiên, ánh mắt anh tối sầm lại.
“ Tạm thời không có gì bất thường, nếu là về chân thì nên để cô tự cảm nhận, chúng tôi cũng không thể chắc chắn thành công.”
“ Cảm ơn bác sĩ.”
Lữ Nha hồ hởi đi về Lục Bảo Kính mang đồ ăn tới, trong phòng chỉ còn lại Lục Tiêu Ngạn và Doãn Ái, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
“ Em muốn uống nước.”
Lục Tiêu Ngạn nhíu mày, Doãn Ái cũng nhận ra mình lỡ lời, cô là ai mà dám sai bảo anh. Nhưng không ngờ Lục Tiêu Ngạn vẫn đem nước ấm trong bình giữ nhiệt đổ ra, tận tay đưa đến miệng cô.
Anh nghĩ lại, làm gì có người phụ nữ nào được hưởng đặc quyền này chứ, Doãn Ái cũng phải thấy mình may mắn đến mức nào.
Doãn Ái cảm thấy không hết khát, cô khẽ liếm môi, hệt như một con mèo nhỏ, mái tóc đen bóng càng nổi bật xõa xuống. Khỏi phải nói hành động này ảnh hưởng đến tâm sinh lý Lục Tiêu Ngạn đến mức nào, anh đã bao lâu chưa chạm vào phụ nữ chứ.
“ Tiểu Ái, em định diễn đến bao giờ.”
Doãn Ái tròn mắt, Lục Tiêu Ngạn một lực nhẹ nhàng đã nhấc bổng cô lên, hai chân Doãn Ái theo bản năng quẫy đạp, đến bây giờ cô mới tin rằng mình có thể di chuyển trở lại. Khi Lục Tiêu Ngạn chạm vào đùi cô, cô có thấy hơi đau, nhưng lại nghĩ mình ảo giác mà thành.
Không ngờ anh còn hiểu rõ hơn cô.
“ Em không diễn, anh thả em xuống, em cũng muốn đi thử.”
Trong mắt cô đầy hạnh phúc, Lục Tiêu Ngạn nhìn đến mê mẩn, đúng là chỉ khi cười mới thấy được phong vị của tuổi 20 trên người cô, đơn thuần lại đẹp đẽ.
Doãn Ái bước đi, chân cô thật sự có cảm giác rồi, cô có thể đi lại được rồi, vậy là cô không phải cả đời ngồi xe lăn, có thể tự do di chuyển thật tốt.
“ Mới phẫu thuật xong không nên đi lại nhiều như thế.”
Lục Tiêu Ngạn nhấc cô trở lại giường, Doãn Ái yên ổn trên tay anh, hệt như một đứa trẻ con. Lúc cô tăm tối nhất, có người dựa vào thật tốt, cảm giác rất an toàn, có thể tin tưởng được.
“ Em đói quá, có thể ăn thịt dê nướng không?”
“ Lữ Nha sẽ đem đồ ăn đến, ăn ngoài không tốt.”
“ Lục Tiêu Ngạn anh không phải đi làm sao?”
“ Bổn gia ở đây với em còn muốn đuổi anh đi.”
Doãn Ái cười rạng rỡ, trong lòng anh cũng vui vẻ lên, Doãn Ái cần tiền, anh cho cô, Lục Tiêu Ngạn muốn thanh bình, ở cạnh cô liền cảm nhận được. Mối quan hệ này anh cũng không tính là lỗ.
“ Lục Tiêu…”
“ Gọi tên đi, em gọi thế không thấy xa lạ à?”
Có gì lạ chứ, bọn họ đâu thể tính là thân. Doãn Ái muốn chối, Lục Tiêu Ngạn lại dùng tay bóp lấy miệng cô, ép cô phải gọi tên anh. Doãn Ái thở dài, cuối cùng vẫn miễn cưỡng gọi thử.
“ Ngạn, Ngạn, Ngạn….”
Mặt cô đỏ bừng, gọi tên cũng mất sức lực như thế. Lục Tiêu Ngạn lại rất hài lòng, anh đem miếng lê gọt sẵn đưa vào miệng cô như phát phần thưởng. Giọng của Doãn Ái quả thật rất dễ nghe.
“ Em gọi cứ như con vịt kêu vậy, bổn gia thưởng cho em, mau ăn đi.”
Doãn Ái cũng rất phối hợp, miếng lê ngọt lim trong miệng, vị ngọt càn lan tràn khắp đầu lưỡi, chỉ là lòng cô vẫn không thể ấm lên, thậm chí còn phẳng lặng. Làm người đàn bà của Lục Tiêu Ngạn cũng quá hạnh phúc rồi, bản thân cô cũng dần chìm đắm vào trong đó.
Anh ta là Lục Tiêu Ngạn, có thể đối xử tốt với cô thì cô không nên coi đó là tình yêu, giữa bọn họ thứ đó rất xa vời, ngàn vạn lần không thể chạm tới.
Tử Tiêu cũng bất ngờ với trường hợp này, khi anh ta phẫu thuật, dây thần kinh bị chèn ép nặng nề, thoát chết trên bàn mổ đã là may mắn lắm rồi, thật không nghĩ còn có thể đi lại được.
Anh ta đúng là làm phúc cho đời mà, chắc chắn phải bảo Lục Tiêu Ngạn mua cho mấy căn nhà bồi thường.
Doãn Ái xuất viện, cô ưỡn người một cái, dù lưng cô vẫn không thể cảm nhận được gì nhưng có thể tự mình đi lại đã là rất tốt, không cần phải biến thành gánh nặng của người khác.
Cô đã ra viện, việc cần làm tiếp theo là tố cáo Hạ Phủ Văn. Lục Bảo Kính về đêm rất đẹp, ánh sáng từ khu vườn và cổng vào càng thêm huyền ảo, mỗi bước đi đều được lát gạch mỏng, sạch sẽ lại bắt mắt, Lục Tiêu Ngạn không làm chủ tịch Bác Á cũng có thể làm kiến trúc sư.
Chắc chắn không ít khách hàng.
“ Chị Vương, vâng, bản báo cáo em sẽ gửi chị tối nay, vâng…”
Doãn Ái buộc tóc ra sau gáy, cô co chân lại trên ghế, ngón tay như múa trên bàn phím, tạo ra tiếng lạch cạch vui tai.
Lục Tiêu Ngạn vừa tắm xong, cả người chỉ có cái áo tắm đen quen thuộc, dường như cả tủ cũng chỉ có một kiểu áo tắm bông, kiên định không thay đổi.
Anh khẽ nhíu mày, mới ra viện được mấy hôm đã vùi đầu vào công việc, anh để cô túng thiếu thế sao.
“ Tiểu Ái, lại đây đi.”
“ Em đang làm nốt bản báo cáo, có gì anh nói luôn đi.”
Lục Tiêu Ngạn bị ngó lơ, anh có chút mất kiên nhẫn, người này ngày càng gan, không để lệnh anh vào tai rồi.
“ Cái này nói sao được, phải làm.”
Doãn Ái quay lại, cô dường như đã hiểu ý anh, tốc độ đánh máy ngày càng chậm. Lục Tiêu Ngạn vẫn đang kiên nhẫn chờ cô, anh lôi tài liệu ở đầu giường ra rà soát. Doãn Ái ngồi trên giường làm việc, tập tài liệu màu vàng bên cạnh liên quan đến Gia Đinh, cô đọc qua, cảm thấy có gì đó lạ.
“ Này, anh nhìn chỗ này xem, rõ ràng họ đang có ý bẫy anh,
sao anh vẫn đồng ý ký.”
Lục Tiêu Ngạn nhìn theo tay cô, chỗ đó đến tổ Kế Hoạch còn bỏ lỡ, Doãn Ái liếc mắt đã nhận ra, cô liên tục làm anh bất ngờ mà.
“ Em quá xem thường người đàn ông của mình rồi, cho họ tí lộc có thể thu về cả lưới đấy.”
Gia Đinh là công ty của ba Lý Tuyết - Lý Mạnh, dù cô không thích họ nhưng đây thuộc phận sự của Bác Á, cô càng không thể can thiệp.