Doãn Ái hoàn hồn trở lại đã thấy mình ở dưới sảnh Hồng Lâu Môn, cô đưa tay lên trán mình, cảm giác đầu rất đau. Cô gặp lại người đó rồi, trên tay còn là danh thiếp.
Rõ ràng đã bao năm trôi qua rồi, tại sao vẫn còn để cô nhớ lại những chuyện trong quá khứ. Chuyện cô giấu Lục Tiêu Ngạn ngày càng nhiều, tự nhiên cũng cảm thấy có lỗi với anh.
Trong dòng Doãn Ái thấp thỏm như gặp quỷ, kì thực, có những lúc quá hạnh phúc, cô cũng quên đi trước đây mình đã từng sống như nào. Một người như Doãn Ái, sao có thể sống vui vẻ chứ.
…..
Hôm sau, Lục Tiêu Ngạn đã ở Cố gia, trong thư phòng chỉ có vài người họ, còn có Từ Chính đang đứng báo cáo cái gì đó. Không khí rất nặng nề, đến lòng Lục Tiêu Ngạn cũng như có gì đó đè nặng.
Cố Viên Long gập bản báo cáo lại, hai tay day day đầu.
“ Lý Mạnh chết ở Nhật Bản từ rất lâu rồi, không ngờ có người giả mạo ông ta đến tận bây giờ. Hai người này giống nhau đến từng cử chỉ, không thể trách cậu bây giờ mới nhận ra.”
Lục Tiêu Ngạn vẫn không nói gì, cả lúc báo cáo cũng chỉ yên lặng nghe. Cố Viên Long biết, mỗi lần có tức giận, im lặng sẽ là cách đầu tiên Lục Tiêu Ngạn dùng để kiềm chế.
Chỉ có bản thân anh ta mới biết, anh ta muốn giết chết kẻ hiện tại thế nào.
“ Kỉ Bách Điền đã mạo danh bao lâu rồi?”
Phó Nhậm tính sơ qua, cũng phải hơn mười năm rồi, ngoại hình của ông ta cùng Lý Mạnh rất giống nhau, hệt như song trùng vậy. Năm đó Kỉ Bách Điền từng đi theo Cố lão gia, ông ta có một đứa trẻ đi theo, đứa trẻ đó hình như đã chết khi còn rất nhỏ.
Cố lão gia rất tin tưởng Kỉ Bách Điền, còn để Khải Văn đi theo ông ta đến địa bàn ở Nam Kì. Điều mà không ai ngờ là ông ta đụng vào ma túy, còn lén lút buôn bán kiếm lời, phản bội sau lưng nhà họ Cố.
Nhưng điều khiến người ta không thể chấp nhận chính là vụ bạo loạn ở Cố gia, Khải Văn vì cứu Lục Tiêu Ngạn mà bị thiêu cháy, hình ảnh đó đến giờ vẫn còn âm ỉ trong đầu anh.
Khói lửa, Lục Tiêu Ngạn nhìn vào thuốc đang cháy, theo bản năng liền dập đi.
Khi Khải Văn chết, Lục Tiêu Ngạn còn nhỏ, lúc đó anh không thể làm gì để tìm được Kỉ Bách Điền. Sau đó thành phố Tam Châu dưới sự quy hoạch của Hạ Phủ Văn mà phát triển không ngừng, tìm người còn khó hơn lên trời.
Thật không ngờ hắn trốn ra nước ngoài, lại còn dùng thân phận kẻ khác để sống đến bây giờ.
“ Kỉ Bách Điền đang sống như Lý Mạnh, lần này đừng để pháp luật can thiệp. Tận tay tôi sẽ giết chết hắn ta.”
Trả thù cho Khải Văn, còn có, gia đình anh ấy, đứa trẻ thất lạc năm đó. Cố Viên Long biết Lục Tiêu Ngạn hận Kỉ Bách Điền, bọn họ cũng chẳng phải lần đầu giết người, nhưng lần này e là sẽ phức tạp hơn.
“ Cậu muốn trị triệt để Kỉ Bách Điền thì phải đánh cả vào kinh tế của hắn. Tên này đã giao hết cho Tố Như đứng tên, nó liên quan đến vợ cậu.”
Doãn Ái hiểu chuyện như vậy, cô sẽ hiểu cho anh đúng không? Hơn nữa Tố Như đã dày vò cô ấy như vậy, có phải mọi chuyện sẽ diễn biến như kế hoạch của anh không?
Bọn họ đang sống rất tốt, đến Lục Tiêu Ngạn cũng không ngờ chuyện này sẽ đảo lộn cuộc sống của anh đến mức nào.
……
Hạ Tiểu Liên bước xuống xe, lén lén lút lút chạy lại gần căn biệt thự ở ngoại ô, bên trong Dịch Hạo cũng đang chuẩn bị sẵn đồ làm tiệc nướng.
Cô ấy nhảy lên người anh ta, mà Dịch Hạo cũng tự nhiên đỡ lấy, bọn họ ở với nhau như vậy cũng được một thời gian rồi. Sự việc phải kể về nửa năm trước, sau đêm đó, Hạ Tiểu Liên ở lại chăm sóc Dịch Hạo, không ngờ hai người lại nảy sinh tình cảm.
“ Đừng có ôm chặt quá, anh tắt thở thì em là góa phụ đấy.”
Dịch Hạo độc mồm như thế nhưng rõ ràng vẫn rất cưng chiều Hạ Tiểu Liên.
“ Em vừa xin được việc rồi. Phải chia vui với anh.”
Khi anh ta đặt Hạ Tiểu Liên xuống, ngồi quỳ trước mặt cô ấy, Hạ Tiểu Liên mới thấy mình may mắn đến mức nào.
“ Liên Liên, chúng ta kết hôn đi.”
Anh muốn cưới cô ấy, muốn đem tất cả mọi thứ cho cô ấy. Dịch Hạo đã thích Hạ Tiểu Liên ngay khi lần đầu thấy cô ở Dịch gia, nhưng lúc đó Tiểu Liên lại để ý Dịch Phàm, dòng tộc cũng muốn cô ấy lấy Dịch Phàm.
Anh lợi dụng ép buộc cô, biến cô thành người của mình, vẫn không ngăn được hôn lễ diễn ra. Nhưng có lẽ ông trời có mắt, nếu không hai người họ sao có thể sẵn sàng đi tiếp.
“ Hả, muốn cưới em? Không được đâu.”
Dù nói đùa như vậy, trong lòng vẫn không giấu khỏi mặc cảm. Cứ cho như nhà họ Dịch không để ý chuyện cô và Dịch Phàm trước đây đi, nhưng ba cô còn ngồi tù vì tội giết người, họ sẽ đồng ý sao.
“
Không cần sợ hãi, mẹ anh sẽ không quan tâm nhiều vậy, hơn nữa anh cũng chỉ là cháu ngoại của Dịch gia, sẽ không gây áp lực lên em.”
Cả ba mẹ Dịch Hạo đều mang họ Dịch, nhưng ba anh mất rồi, Dịch Hạo cũng là cháu chắt của Dịch lão gia, mà theo lời ông, bên nào cũng có quyền cạnh tranh thừa kế công bằng.
“ Dịch Hạo, ba em…sẽ lợi dụng anh, chuyện chúng ta quen nhau em vẫn giấu ông ấy, nếu chúng ta kết hôn, anh sẽ mang tiếng xấu, em…”
Hạ Tiểu Liên không muốn ba cô biết, cô thà chọn nói thật với anh, có rất nhiều chuyện bọn họ muốn nhưng đều lực bất tòng tâm, đối với cô, yêu thêm được ngày nào sẽ yêu thêm ngày đó.
Di chuyển từ ngoại ô về thành phố, Hạ Tiểu Liên đột nhiên thấy chóng mặt, cô cố gắng bước thì càng thấy choáng váng, cảm giác mệt mỏi nặng trĩu. Cô vội lục túi, muốn tìm thuốc trong ví.
Đường tầm chiều tối không đông, trước mắt chỉ thấy một mảng tối sì. Cả người Hạ Tiểu Liên nặng nề ngã xuống đất, điện thoại chưa kịp bấm đã rơi xuống.
Cả quá trình diễn ra nhanh như vậy khiến Hạ Tiểu Liên không phản ứng kịp, khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường, mùi thuốc khử trùng quẩn quanh mũi.
Ở tay cũng đau, kim truyền đâm thẳng, trên đầu là bình dịch lủng lẳng, bọt khí khẽ nổi trắng xóa.
Trong lúc đang mơ màng, bên tai truyền đến giọng nữ nhỏ nhẹ.